Chương 7

“Tìm được ai thế?” Liêu Viên Viên ở bên cạnh ngoi đầu lên: “Hả?”

Lê Phong Nhiên quay đầu muốn chạy, Hạ Dụ đuổi theo bắt cậu về. Một đứa muốn chạy, một đứa muốn bắt, trong lúc xô đẩy, tay dùng hơi quá sức, diễn biến thành hai người lăn lộn đánh nhau trên mặt đất.

“Đừng đánh đừng đánh!” Liêu Viên Viên ở một bên kêu nhưng lại không dám đi tới hỗ trợ.

“Cậu nhìn lén cái gì?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên: “Tôi không, không có nhìn lén!”

“Còn giảo biện?”

“Không có!”

Lê Phong Nhiên vung tay đánh lên cánh tay của Hạ Dụ, tiếng “Bang” giòn tan vang lên.

“Cậu còn đánh tôi?”

“Tôi không, không cố ý.”

Hạ Dụ lại đánh trả một phát lên vai cậu, Lê Phong Nhiên ngẩn người, đột nhiên hung ác như một chú sói con, dùng đầu đập mạnh vào trán Hạ Dụ, trán Hạ Dụ tê rần. “Ha”, hắn kêu lên rồi ấn cậu xuống đất.

Lê Phong Nhiên phản kháng, sức lực còn không nhỏ, co chân giãy giụa, còn biết véo người, véo đến mức để lại trên cánh tay của Hạ Dụ vài vết đỏ lừ, người bình thường chắc chắn sẽ buông tay thả cậu chạy nhưng Hạ Dụ càng không. Hắn kêu đau vài lần cũng không chịu buông tay.

Liêu Viên Viên ở một bên muốn hỗ trợ cũng không biết xuống tay như thế nào, sợ gây ra thương tích, cậu ta kêu: “Đừng đánh đừng đánh”. Ba người còn lại đang trốn cũng chạy đến, vây quanh một bên, Hạ Dụ bảo bọn họ đừng tới đây, bọn họ chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng trận chiến đấu này cũng dừng lại vì bên cạnh có một đứa nhóc bị dọa khóc oa oa.

Hai tên phạm tội đánh nhau còn không khóc mà ngươi vây xem đã khóc lớn.

Hốc mắt Lê Phong Nhiên hơi đỏ lên, thoạt nhìn lã chã chực khóc, nhưng ánh mắt lại rất quật cường. Cánh tay Hạ Dụ cánh bị véo đỏ một mảng lớn. Trước kia hắn cho rằng chỉ có mấy cô gái đánh nhau mới dùng chiêu véo người ta. Hiện tại mới phát hiện, là do nhận thức của hắn còn eo hẹp.

May mắn chính là Lê Phong Nhiên không nuôi móng tay nên cánh tay của Hạ Dụ không bị trầy da.

Hai người lăn lộn tới mức cả người toàn bùn đất, nhìn bẩn muốn chết, đầu tóc hỗn độn, quần áo xộc xệch. Liêu Viên Viên xông tới, kéo cánh tay của Hạ Dụ hỏi: “Mày có đau không?”

Lê Phong Nhiên nhìn thấy cánh tay đỏ lừ của Hạ Dụ, tứ chi hơi co lại, không nhịn được mà lùi về phía sau một bước.

“Mày chờ đó cho tao!” Liêu Viên Viên chỉ vào Lê Phong Nhiên nói.

Hạ Dụ kéo tay cậu ta xuống: “Chuyện này không liên quan tới cậu ấy.”

“Sao mày còn nói giúp nó!” Liêu Viên Viên nóng nảy: “Mày yên tâm, tao nhất định sẽ mách với dì! Là do nó động tay trước!”

Hạ Dụ: “……”

Hắn suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Liêu Viên Viên muốn tìm người làm khó Lê Phong Nhiên.

Bên cạnh Hạ Dụ có bốn người vây quanh, Lê Phong Nhiên lại có vẻ lẻ loi. Cậu chỉnh lại quần áo, phủi quá bùn đất trên rồi xoay người chạy. Lúc này Hạ Dụ không thể tiếp tục ngăn cậu lại.

Hạ Dụ đứng tại chỗ, sắc mặt của hắn có chút khó coi.

Suy ngẫm một chút, hắn biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào với Lê Phong Nhiên, nghĩa là cậu trêu phải hắn và rất có khả năng cậu sẽ bị cô lập, bị chán ghét.

Đám trẻ con lớn lên trong khu xóm nhỏ đều có vòng quan hệ nhỏ của mình, mọi người không thích ai thì người kia sẽ rất dễ bị xa lạnh, thậm chí là bị bắt nạt.

……

“Sao lại thế này!?” Buổi tối, mẹ Hạ về đến nhà, nấu nướng xong thì kêu Hạ Dụ ra ăn cơm. Lúc này, mẹ Hạ mới nhìn thấy cả người Hạ Dụ dính đầy bùn đất bẩn thỉu, bao gồm cả cánh tay bị véo đỏ của hắn, trên cổ còn có vài vết cào chưa mờ đi.

Mẹ Hạ buông đũa, vẻ mặt nghiêm khắc: “Ai làm?”

Hạ Dụ chỉ lên trên lầu: “Đánh nhau.”

Mẹ Hạ ngẩn ra: “Sao lại thế này?”

Đứa nhóc kia nhìn có vẻ rất ngoan, không giống người sẽ đi gây chuyện.

Hạ Dụ nghĩ nghĩ, lời ít ý nhiều: “Con dọa cậu ấy.”

Hắn cúi đầu gắp đồ ăn lùa cơm, cơ thể của trẻ con rất dễ bị đói. Hắn lại ở bên ngoài lăn lộn một ngày, dạ dày đã trống rỗng. Hắn ăn rất nhanh, nhưng không ăn ngấu nghiến.

Mẹ Hạ thấy hắn đói thành như vậy, tạm thời kiềm chế ý muốn truy hỏi. Bố Hạ trấn an vợ, đám con trai đánh nhau không tính là chuyện lớn. Mẹ Hạ liếc xéo chồng một cái, bố Hạ không dám nói gì. Một bữa cơm nhạt nhẽo.

Sau khi ăn xong, Hạ Dụ bất tri bất giác nhận ra bầu không khí không đúng, hắn bị mẹ Hạ kéo tay kiểm tra vết thương, mẹ Hạ hỏi hắn vì sao lại đánh nhau.

“Cậu ấy muốn đi, con không cho cậu ấy đi, thế là đánh nhau rồi.” Hạ Dụ nói.

Hạ mẫu: “Vì sao không cho người ta đi?”

“Cậu ấy không chịu nghe con nói hết.” Hạ Dụ nói.

Mẹ Hạ: “……”

“Con đánh người ta?”

Hạ Dụ nghĩ nghĩ: “Đánh.”

Một cái tát giáng xuống.

“Người ta không nghe con nói chuyện thì con cũng không thể đánh người ta.”

Mẹ Hạ thở dài, nói đợi lát nữa sẽ đi lên nói lời xin lỗi với người ta, Hạ Dụ không thèm để ý, chỉ đáp “Dạ”. Mẹ Hạ tiếp tục thu dọn bát đũa trên bàn, Hạ Dụ ngồi trong phòng xem truyện tranh mượn được từ chỗ Liêu Viên Viên.

Tiếng lách cách trên lầu vang lên liên tục, Hạ Dụ ngẩng đầu, nhìn trần nhà, hắn ra khỏi phòng. Ở phòng khách cũng có thể nghe được âm thanh này, như là có thứ gì ngã trên mặt đất.

Mẹ Hạ xoa tay đi ta từ trong phòng bếp, mang theo Hạ Dụ lên lầu hỏi thăm.