Chương 6

Tất cả trẻ con ở khu này đều chơi ở quanh đây, Hạ Dụ vừa đi xuống lầu đã bị Liêu Viên Viên lôi kéo tiến vào sinh hoạt đoàn thể. Nhưng mỗi lần như vậy hắn chỉ ngồi cạnh đó làm chút việc không quá sức, ví như đọc sách hay chốn ở chỗ nào đó đánh một giấc.

Chờ đến khi hắn về nhà thì đã quên mất ước định với Lê Phong Nhiên lúc chiều. Mãi đến tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường nhìn trần nhà, hắn mới đột nhiên nhớ tới.

Nhưng…… chắc sẽ không sao đâu nhỉ.

Sáng mai thì đi.

Màn đêm buông xuống, bầu trời điểm đầy sao, hầu như mấy đứa nhóc đều đã đi ngủ, nhưng vẫn còn vài người lớn tụ tập ở dưới lầu tám nhảm. Cách âm ở đây cũng bình thường, chỉ cần hơi lớn tiếng chút, toàn bộ sân đều có thể nghe được.

“Đốc đốc”.

Hạ Dụ dẫm lên chiếc dép lê màu vàng, đứng ở trước cửa một phòng ở tầng năm rồi gõ cửa.

Quả nhiên, lỡ hẹn vẫn rất khó chịu.

Nếu không nhớ tới thì không nói, nhưng sau khi nhớ tới, nằm như thế nào cũng thấy không ổn.

Nếu hắn ngủ rồi, vậy cứ quên đi.

Hạ Dụ nghĩ như vậy.

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên, hắn đợi tầm năm sáu giây.

Thật tốt, ngủ mất rồi, không có người, trở về ngủ thôi.

Hạ Dụ xoay người, mới đi được một bước.

Cách một cánh cửa, phía sau cánh cửa truyền ra âm thanh mơ màng, giọng nói non nớt hỏi: “Tìm ai?”

“Tìm Lê Phong Nhiên.” Hạ Dụ nói.

“Cùm cụp” —— cửa phòng mở ra, Lê Phong Nhiên vẫn giống như lần trước, mở một khe nhỏ, phòng bị lóa đầu ra ngoài. Khi nhìn thấy chỉ có mỗi Hạ Dụ, cậu mở cửa to hơn, đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt.

“Tôi còn tưởng anh không tới.” Lê Phong Nhiên nói.

Hạ Dụ: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Lê Phong Nhiên ngẩn người, “Không, không sao đâu.”

Cậu mời Hạ Dụ vào cửa, Hạ Dụ đưa mắt nhìn xung quanh: “Cậu ở nhà một mình?”

Trong phòng im ắng, bóng đèn tản ra ánh sáng màu vàng ấm bị gió thổi qua, lắc qua lắc lại, còn kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, trong ban đêm lại có rợn người.

“Ừm, mẹ tôi còn chưa trở về.” Lê Phong Nhiên nói.

Cậu chạy đến trước cái tủ lạnh nhỏ, lấy hộp kem bên trong ra đưa cho Hạ Dụ, Hạ Dụ thấy được sách luyện tập trên bài: “Bài tập hè của cậu à?”

“Không phải.” Lê Phong Nhiên nói: “Bài luyện tập thêm.”

“Tôi có thể ăn ở chỗ này không?” Bỗng nhiên Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên: “À? Có, có thể.”

Cậu như thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Dụ bưng kem ngồi bên cạnh Lê Phong Nhiên. Hắn ăn kem, Lê Phong Nhiên viết bài, Hạ Dụ đưa mắt nhìn, đáp án của Lê Phong Nhiên đều đúng, rất có phong phạm của học sinh xuất sắc sau này.

Một hộp kem rất lớn, Hạ Dụ ăn một nửa, dạ dày đã lạnh như băng, hắn đóng nắp hộp kem lại.

Căn phòng nhỏ hẹp nom có chút trống vắng đến dọa người, tính ra Lê Phong Nhiên chuyển vào đây chưa lâu, mỗi người đều cần một thời gian nhất định để làm quen với hoàn cảnh mới, càng không nói đến một đứa trẻ mới bảy tám tuổi, một mình ở trong căn phòng này.

…… Đương nhiên nó sẽ sợ hãi.

Hạ Dụ không ăn kem nữa, hắn cũng không rời đi mà nhoài người lên trên bàn, bất tri bất giác thϊếp đi.

Lê Phong Nhiên cảm giác được có người bên cạnh, cậu không còn sợ hãi như trước. Lúc làm bài tập, cậu rất chăm chú, chờ khi cậu viết xong tờ đề, quay đầu thì nhìn thấy Hạ Dụ đã ngủ gục trên bài.

Khi cậu còn do dự xem có nên gọi hắn dậy hay không thì Hạ Dụ đã tỉnh.

“Ài……”

Cánh tay đã bị tê vì bị đè, Hạ Dụ duy trì tư thế kia một hồi lâu: “Cậu viết xong rồi à?”

“Ừm.” Lê Phong Nhiên gật đầu.

Hạ Dụ: “Vậy tôi đi về trước.”

“Được.”

Hạ Dụ vừa đứng dậy vừa xoa cánh tay, hắn như nghĩ đến cái gì đó, lấy một cái huy chương nhỏ từ trong túi ra, là quà tặng kèm trong túi đồ ăn vặt, không biết sao lại bị hắn nhét vào trong túi quần.

“Cho cậu.” Hắn nói: “Kem ăn rất ngon, cảm ơn.”

Cửa phòng đóng lại, trong phòng khách lại trở nên im ắng một lần nữa. Lê Phong Nhiên đứng phía sau cửa, trong tay nắm một cái huy chương nhỏ.

Từ sau khi biết Lê Phong Nhiên là vai chính —— đúng hơn phải nói là từ sau đêm đó, Hạ Dụ cảm thấy hình như tần suất hắn gặp Lê Phong Nhiên trở nên cao hơn, có khi là lúc hắn đang chơi cùng một đứa nhóc khác, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn ở trên hành lang đang dùng ánh mắt trông mong nhìn bọn họ.

Có khi tầm mắt của Lê Phong Nhiên chạm phải ánh mắt của hắn, cậu sẽ giống như cây xấu hổ lùi về phía sau. Từ lúc bắt đầu, cả người đều núp đi, tới sau này thì lộ ra đôi mắt tròn nhìn bọn họ.

Ngay từ đầu sẽ có đứa nhóc cảm thấy Lê Phong Nhiên lớn lên rất đẹp, muốn lân la làm quen, muốn cùng chơi với cậu, nhưng sau này lại không còn nữa.

Hình như tất cả trẻ con trong khu này đều được người lớn trong nhà dặn dò nên không còn chủ động tìm Lê Phong Nhiên chơi nữa, loại xa lánh này có vô ý thức, cũng có cố ý.

Mà Lê Phong Nhiên cũng như biết chính mình không được hoan nghênh.

Thứ bảy, khi mặt trời xuống núi, không khí không quá oi bức, Hạ Dụ bị Liêu Viên Viên kéo đi chơi trò chơi trốn tìm. Hắn quay mặt vào thân cây, lười biếng đếm số, đếm tới một trăm, hắn cao giọng hỏi: “Trốn xong chưa?”

“Rồi!” Một giọng nói thanh thúy đáp lại.

Hạ Dụ xoay người, đi về hướng vừa phát ra giọng nói kia. Ở sau một thân cây, hắn thấy một bóng dáng đang bụm mặt quay lưng về phía hắn, trình diễn màn bịt tai trộm chuông.

“Tìm được rồi, một người.”

Liêu Viên Viên: “A, mày quá nhanh!”

“Là do mày không trốn kĩ.” Hạ Dụ nói.

Bên kia bụi cỏ có chút động tĩnh, Hạ Dụ nhấc chân đi qua, đẩy cỏ dại rậm rạp ra, thấy một bóng hình ở phía sau, hắn hô lên: “Người thứ hai ——”

Giọng nói đột nhiên im bặt, đối diện là một đôi mắt hắc bạch phân minh ngập nước, đối phương có chút kinh hoảng thất thố. Cậu đan tay vào nhau, mím môi.

Nhìn lén bị phát hiện mất rồi.

Bộ dáng bẽn lẽn này trông thật đáng thương.