Hai người lăn thành một đống, Hạ Dụ lăn đùng ra ngã thì có chút choáng váng, hắn đỡ đầu như muốn nôn ra. Hắn nằm trên nền đất bằng xi măng, đứa nhóc trên người hắn luống cuống tay chân toan đứng dậy, vừa sợ hãi vừa nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không cố, cố ý.”
Đứa trẻ này là thằng nhóc vừa tới chiều nay, cậu ta sợ hãi đến mức giọng nói run lên.
Nói lắp?
Hạ Dụ đứng dậy, vỗ bịu trên người: “Không sao.”
Khuỷu tay có chút đau, Hạ Dụ thấy da ở chỗ đó bị tróc ra, miệng vết thương dính tro bụi trông có chút khó coi.
“Tôi……” Thằng nhóc đối diện siết chặt tờ tiền trong tay, mím môi nhìn hắn.
Hạ Dụ buông tay: “Muốn mua đồ hả?”
Đứa nhỏ rụt rè gật đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mua, mua thuốc lá……”
“Bên kia.” Hạ Dụ chỉ vào quầy bán quà vặt.
Chỉ đường xong, Hạ Dụ lướt qua cậu rồi lên tầng.
Tiếng bước chân dần biến mất.
Lê Phong Nhiên đứng ở chỗ đó, đầu óc căng thẳng trở nên trống rỗng, cậu thấy có chút khó tin —— cứ…như vậy rồi đi?
Cậu cho rằng đối phương sẽ mắng mình, cũng có thể sẽ đánh cậu một trận.
Không biết vì sao, cậu sẽ luôn không cẩn thận gặp phải rắc rối, trước kia thường xuyên chọc mấy đứa nhóc khác bắt nạt mình, đợt gần nhất là hôm nay, lúc xuống thang thì chân trái vướng chân phải, cứ thế lao thẳng xuống, kết quả là lại đυ.ng vào người khác.
Cậu vốn đã chuẩn bị tốt tâm thế dây vào phiền toái mà đối phương cứ như vậy buông tha cho cậu.
Hạ Dụ không có hứng thú gây gổ với trẻ con. Hắn lên tầng, rửa sạch miệng vết thương dưới nước, tùy tiện xử lý một chút. Nửa giờ sau, trong nhà có tiếng động.
Tiếng mở khóa vang lên, cửa còn chưa mở ra, Hạ Dụ đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài cửa, tiếng cười ồn ào, bầu không khí rất không tồi. Cửa phòng mở ra, một người đàn ông với diện mạo đoan chính và một người phụ nữ dịu dàng một trước một sau đi đến.
Người phụ nữ nọ nhìn thấy Hạ Dụ, liếc mắt một cái là phát hiện vết thương trên người hắn, vội buông đồ trong tay xuống, đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Dụ, xem xét vết thương trên tay hắn.
“Làm sao lại bị thế?”
Hạ Dụ nhất thời thấy không quên, người hắn cứng đờ, muốn tránh đi nhưng không trốn, mất nửa ngày mới thốt ra một câu “Ngã”.
Hai người đó chính là cha mẹ hắn.
Người phụ nữ nói sao hắn lại không cẩn thận như vậy.
“Ngã thì ngã thôi.” Người đàn ông khom lưng sờ đầu Hạ Dụ, cười nói: “Con trai nhỉ.”
Hạ Dụ: “……”
“Anh thật là, không biết đau lòng chút nào.” Người phụ nữ tựa như oán trách mà đánh người đàn ông một cái, quay đầu đi lấy cồn i-ốt bôi lên vết thương trên cánh tay hắn. Khi tìm thuốc, người phụ nữ nhìn thấy thuốc hạ sốt bị mở ra, quay đầu lại thì nhìn ra sắc mặt của Hạ Dụ không đúng lắm, sờ lên trán hắn thì kinh hoảng thất thố.
“Sao lại phát sốt rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Người phụ nữ quan tâm hỏi han.
Đầu Hạ Dụ cứ ong ong.
Ồn, nhưng hình như không phiền phức lắm.
Cơm tối cũng chưa kịp ăn vì mẹ hắn nói muốn mang hắn tới phòng khám của tiểu khu khám qua. Hạ Dụ nhỏ giọng kháng nghị một chút, nói hắn đã uống thuốc, nhưng mẹ hắn cũng không để lời kháng nghị của hắn vào mắt.
Hạ Dụ phải truyền dịch trong phòng khám nhỏ, cha hắn tới đưa cơm cho họ. Thời gian truyền dịch trôi quá rất chậm, Hạ Dụ bất tri bất giác ngủ mất, khi về đến nhà thì đã 8 giờ tối.
Gian nhà ở này có tổng cộng hai gian phòng, một gian phòng ngủ chính cho hai vợ chồng ngủ, còn có một gian chính nữa là phòng ngủ nhỏ của Hạ Dụ. Khi Hạ Dụ nhìn ngắm gian nhà này lần nữa, hắn như có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ mỗi chi tiết.
Nửa đêm, khi Hạ Dụ nửa mơ nửa tỉnh, hắn nghe được trên lầu vang lên tiếng lách cách. Hắn mở mắt nhìn mắt trần nhà, xốc chăn phủ qua đỉnh đầu.
Hạ Dụ sốt suốt một đêm rồi hạ sốt, sau khi hết sốt tinh thần cũng trở nên sáng lạn hơn nhiều.
Hiện tại là kì nghỉ hè, Hạ Dụ không cần đi học nhưng hắn vẫn cần làm bài tập hè. Hắn biết vậy là bởi vì hôm nay Liêu Viên Viên cầm bài tập lại đây, muốn chéo bài tập hè của hắn. Khi cậu ta biết được hắn cũng không có làm thì mặt ủ mày ê tính toán ngồi học cùng hắn.
Hạ Dụ cầm bút viết xoành xoạch, Liêu Viên Viên còn nghi ngờ hắn viết loạn, còn hỏi: “Giáo viên phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không phát hiện.” Hạ Dụ nói.
“Có phải hôm nay mày không vui không?” Liêu Viên Viên hỏi.
Hạ Dụ: “Không có.”
“Hôm nay mày kiệm lời ghê.” Liêu Viên Viên nói.
Hạ Dụ: “Là đó mày nói quá nhiều.”
Liêu Viên Viên nói là làm bài tập nhưng đã lấy ra được nửa ngày mà cậu ta vẫn chưa động bút, không phải nơi này ngứa thì chính là chỗ đó khó chịu. Cậu ta nói đông nói tây với Hạ Dụ, cảm thấy hôm nay Hạ Dụ nói cực ít. Nói một hồi, cậu ta lại nói đến hộ gia đình mới chuyển tới hôm qua.
Cậu ta nói mình nhìn thấy đứa nhóc kia bị mẹ giữ lại đánh ở cửa sổ, còn im lặng không lên tiếng.
“Hình như ở tầng trên nhà mày —— quá đáng thương rồi.” Liêu Viên Viên nói: “Mẹ tao cũng chưa từng đánh đau như vậy.”
Hạ Dụ: “……”
Hình như đã có lời giải thích cho động tĩnh đêm qua, Hạ Dụ dừng bút, đưa mắt nhìn trần nhà.
Ấn tượng ban đầu, bị bạo lực gia đình và mắc chứng nói lắp.
Ngoại trừ động tĩnh từ tối hôm qua, mấy ngày sau, Hạ Dụ cũng không nghe thấy tiếng động lớn trên tầng lần nào nữa.
Lịch trình sinh hoạt của trẻ con rất đơn giản, ngoài học tập thì chính là vui chơi, cũng không có quá nhiều áp lực phải gánh vác.
Mỗi ngày Hạ Dụ đều làm bài tập rồi đi ra ngoài loanh quanh một vòng với Liêu Viên Viên. Tối về thì ăn cơm rồi đi ngủ, hắn không gặp lại người phụ nữ xinh đẹp và đứa nhóc trắng nõn ở tầng trên, mãi đến bốn năm ngày sau.
Vào bảy tám giờ tối, cha mẹ hắn trở về nhà, người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, mùi đồ ăn truyền ra. 8 giờ rưỡi, hai chén cơm nhà được bưng lên bàn, một phần cải trắng, một phần đậu hũ nhồi chút thịt nạc bên trong.
“Ăn cơm.” Người phụ nữ hô một tiếng.
Hạ Dụ buông bút đang làm bài tập, cha hắn cũng tắt TV, ba người ngồi vào chiếc bàn nhỏ gần phòng khách. Nhà hắn không có quy củ ăn không nói, mẹ Hạ và cha Hạ trò chuyện về một ít chuyện vụn vặt hôm nay.
Vòi nước trong nhà hỏng rồi, nước vẫn luôn nhỏ giọt, mẹ Hạ nhắc cha Hạ nhớ sửa. Hai người nói một hồi lại nói tới hộ gia đình mới chuyển tới ở tầng trên.
“Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ cô ấy, nếu không túi tiền của tôi cũng bị trộm mất.” Hạ mẫu nói.
Cha Hạ: “Đúng là nên cảm ơn người ta lần nữa.”
“Đợi lát nữa tôi xuống lầu mua chút đồ mang tặng đi.” Mẹ Hạ nói: “Trong nhà cô ấy hình như còn có con nhỏ, tuổi cũng ngang ngửa Tiểu Dụ nhà chúng ta, đúng là không dễ dàng gì.”
Hạ Dụ hiểu được ngọn nguồn sự tình trong miệng cha mẹ hắn. Hôm nay mẹ Hạ suýt chút nữa bị cướp trộm tiền, vừa lúc bị người phụ nữ trên tầng thấy được, nhắc nhở một chút.
Ăn cơm, Hạ Dụ trở về phòng nhỏ của hắn, thu dọn sạch sẽ sách vở trên bàn, tùy tay lấy một cuốn chuyện xưa ra đọc, đây là Liêu Viên Viên cho hắn mượn, hắn dùng để gϊếŧ thời gian.
Đọc không được bao lâu, cửa phòng bị mẹ Hạ mở ra từ bên ngoài.
“Tiểu Dụ.” Mẹ Hạ dịu dàng gọi.
Hạ Dụ buông sách, quay đầu, mẹ Hạ mẫu vào cửa: “Đang đọc sách hả.”
Hạ Dụ: “Vâng.”