Chương 25:

Cậu nhìn nụ cười càn quấy của người đàn ông, không nói gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy, hình như...

Cảm giác không tính là quá xấu.

Ninh Dực lau nước ở khóe mắt, hai tay khoác lên cửa xe: "Tôi dạy cho anh vài thứ thú vị, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện gϊếŧ chết người duy nhất có thể nói chuyện với anh."

Du Phong Nguyệt nghiêng đầu.

Ninh Dực đưa tay: "Đưa bài pu khơ cho tôi."

Anh ngừng lại một chút, khẽ nỉ non một câu: "Gần đây cảm xúc tốt hơn rất nhiều nha."

Cảm xúc thay đổi, từ ban đầu vẫn luôn muốn cắn anh, rồi tới lần anh đưa Du Phong Nguyệt ra ngoài rồi đánh nhau. Anh đã từng phẫn nộ, sau đó dần dần cảm xúc của cậu trở nên sinh động hơn.

"Anh có biết đây là gì không?" Ninh Dực lấy một viên tinh hạch ra.

Du Phong Nguyệt né tránh tầm mắt.

Vô cùng chột dạ.

Ninh Dực khẽ mím môi, kiềm nén sự buồn cười: "Thắng một lần thì cho cậu một cái."

Du Phong Nguyệt ở giai đoạn này, có vẻ hơi... Ừm, ngây thơ.

Lần đầu anh dạy Du Phong Nguyệt mà không có tính toán gì, lần hai thì bắt đầu tính toán. Ninh Dực dạy Du Phong Nguyệt cách hai người cùng chơi, có hơi phức tạp một chút.

Ninh Dực có kinh nghiệm, thắng Du Phong Nguyệt vài lần, đợi đến khi thấy đủ rồi, ủ rũ bay đi hết thì thu bài lại. Anh bắt đầu tính Du Phong Nguyệt thiếu mình bao nhiêu tinh hạch.

Du Phong Nguyệt ở bên cạnh mím môi không nói lời nào, hơi thở âm trầm quẩn quanh. Ninh Dực ở bên kia thì hoàn toàn khác, vui vẻ lái xe đi.

Xe chạy đến bên ngoài cách thành phố mười km thì dừng lại. Sắc trời cũng không còn sớm, Ninh Dực đợi ngày mai rồi sẽ vào thành, hôm nay đợi ở trong xe một hôm, buổi tối không an toàn.

Anh liếc Du Phong Nguyệt.

Phải ở cùng một không gian một đêm, hơi nguy hiểm nha.

"Hôm nay không đi nữa." Ninh Dực tắt xe: "Ngày mai lại tiếp tục."

Du Phong Nguyệt lấy bài pu khơ ra: "Chơi."

"Anh trả tinh hạch còn thiếu tôi trước đã." Ninh Dực nói.

Du Phong Nguyệt nghe nói như thế, không quá hai phút, cậu thật sự xuống xe. Ninh Dực cũng không lo cậu sẽ chạy mất, anh còn đang ngồi ở đây, thì Du Phong Nguyệt sẽ không chạy đến chỗ khác. Anh chính là con mồi lớn nhất với Du Phong Nguyệt rồi.

Bầu trời trầm xuống từng chút một. Ninh Dực xuống xe hít thở, trước khi trời tối hoàn toàn, Du Phong Nguyệt đã quay trở lại, hai tay dính đầy vết máu, đang cầm một đống tinh hạch. Ninh Dực nhíu mày, tùy tiện nhìn thoáng qua, có lẽ đây là lượng công việc nửa ngày của anh mà Du Phong Nguyệt chỉ mất hai giờ đã làm xong.

Cậu đi tới bên cạnh Ninh Dực: "Nước."

Ninh Dực lấy nước rửa sạch tay cậu và tinh hạch, Du Phong Nguyệt cẩn thận đếm mấy viên rồi đặt vào trong lòng bàn tay Ninh Dực.

Mấy tiếng sau đó, hai người bắt đầu ngồi đánh bài ở sau xe. Trên xe mở đèn, kỹ thuật đánh bài của Du Phong Nguyệt rất có tiến bộ, Ninh Dực vẫn cao hơn cậu một bậc. Trên mặt Du Phong Nguyệt vẫn không hề thay đổi, trên người đè nén không khí nặng nề.

Sức mạnh giống với khi đánh lén Ninh Dực trước đó.

Đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, càng tức càng hăng, tinh thần hừng hực.

Bởi vì đánh bài cả đêm nên Ninh Dực không ngủ. Tới hôm sau, khi mới tụa vào ghế xe ngủ một lúc, khi tỉnh lại bên ngoài đã mặt trời đã lên cao. Anh trợn mắt nhìn Du Phong Nguyệt đang ngồi xổm dưới tán cây, trên mặt đất bày một đống thứ gì đó trong suốt, cậu đang đếm tinh hạch.

Ninh Dực mở cửa xe đi xuống xe.

Du Phong Nguyệt nghe thấy động tĩnh, cầm tinh hạch đến trước mặt anh, vươn tay ra: "Nước."

Ninh Dực: "..."

Ý là xem anh như cái vòi nước mà dùng.

Du Phong Nguyệt mắc nợ rầu rĩ, suốt đêm ra ngoài làm việc kiếm tinh hạch về trả nợ, cũng rất cố gắng. Ninh Dực lấy nước rửa tay rửa mặt cho cậu, lực hơi mạnh nhưng Du Phong Nguyệt cũng không nói gì. Trên gương mặt trắng nõn của cậu xuất hiện vệt đỏ, nhìn ngoan ngoãn dễ bắt nạt, ai nhìn vào cũng phải đau lòng.

Đêm qua Du Phong Nguyệt thua không ít tinh hạch. Sáng sớm khi Ninh Dực còn ngủ, cậu đi ra ngoài thu thập tinh hạch, sau khi trả nợ xong, tinh hạch còn lại cũng không nhiều.

Ninh Dực cũng không dùng nhiều tinh hạch như vậy chỉ trong một lần được, anh cất hết vào trong túi.

Sáng nay hai người chỉ ăn đơn giản một chút để lấp đầy bụng, sau đó bắt đầu chạy đi.

Bọn họ vào một thành phố mới.