Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 23:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không có." Cậu chỉ nói như vậy.

Ninh Dực: "Hửm? Không có cái gì?"

Số lần nói chuyện của Du Phong Nguyệt hai ngày nay còn nhiều hơn trước kia.

Giọng Du Phong Nguyệt không hề chứa cảm tình: "Nằm trên giường."

Không nằm trên giường, không ngủ với ai cũng không đổi lấy gì.

Ninh Dực hiểu ý của cậu, Du Phong Nguyệt vẫn luôn ngủ trên sô pha trong phòng khách.

Có nghĩa cậu không thể hiểu được những lời này.

"A... Anh ta nói không có." Ninh Dực chọc vào sườn mặt cậu, làm hai má cậu lõm xuống thành một cái hố nhỏ, nói với hai người kia.

Sau đó tay anh bị Du Phong Nguyệt gỡ ra.

Du Phong Nguyệt đưa một bàn tay qua, trong lòng bàn tay làm một chiếc chìa khóa.

"Xe." Cậu nói.

Ninh Dực chú ý thấy đầu ngón tay cậu hơi đen. Anh nắm tay cậu, quan sát rồi cúi đầu ngửi một chút, có mùi lửa thiêu cháy. Anh hỏi có chuyện gì xảy ra, Du Phong Nguyệt chỉ vào người đàn ông đeo mắt kính.

Đây là thủ đoạn cuối cùng của hai người kia, bọn họ tự để lộ dị năng của mình. Một người hệ lôi, một người hệ hỏa, bọn họ nói với Ninh Dực có thể cùng sống sót trong mạt thế. Nói đến việc này, bọn họ vẽ cho Ninh Dực một tương lai xán lạn, tạo ra một kế hoạch lớn, nói có thể nhờ dị năng, mời chào càng nhiều người, đến lúc đó có vố số người có thể bán mạng, bọn họ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.

Đúng là một suy nghĩ khờ dại, vẽ ra tương lai đẹp đẽ cho người ta là cũng tự do bản thân một lý do để bản thân an tâm giậm chân tại chỗ mà chờ đợi.

Ninh Dực ngồi xổm xuống nhìn bọn họ: "Hai người cảm thấy mình có dị năng nên cái gì cũng làm được đúng không?"

Hai người dừng lại một chút, Ninh Dực chỉ vào Du Phong Nguyệt: "Nhưng mà các người còn không đánh lại anh ta."

Du Phong Nguyệt ở phía sau Ninh Dực, gương mặt không có biểu cảm gì.

Gương mặt hai người kia như trống rỗng, Ninh Dực đã đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của bọn họ. Anh quơ quơ cái chìa khóa xe trên tay: "Xe ở đâu?"

___

Màn đêm buông xuống, ánh trăng màu đỏ tươi treo trên cao. Ninh Dực ngồi ở bên cửa sổ, cầm một bộ bài trong tay, ngón tay lật bài linh hoạt, âm thanh phát bài cực kỳ dễ nghe.

Phát bài xong, anh lật thẻ bài phía trên cùng ra, là lá bài hề màu đỏ.

Tầm mắt anh liếc qua quần áo dính máu trên giường. Bộ quần áo kia là do anh tiện tay ném đi trước đó, nhưng bên trên có rất nhiều dấu vết không phải do anh làm. Những chuyện mấy ngày nay bắt đầu liên kết lại.

Ngày hôm đó Du Phong Nguyệt sờ lên eo anh, tinh hạch đã rớt ra từ túi anh. Một ngày sau đó anh trở về, Du Phong Nguyệt không ở ban công phòng khách. Trong đầu anh có một suy đoán, lúc anh không ở đây, Du Phong Nguyệt từng đi ra ngoài.

Còn về chuyện tại sao bộ đồ kia bị lộ, là do Du Phong Nguyệt quên cất đi, cũng có thể là do cậu chưa kịp cất đi thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm cho cậu phải tạm dừng hành động. Ví dụ như___ Hai tên bên ngoài kia.

Tóm lại, lần nào anh trở về là trên người Du Phong Nguyệt cũng không có khác thường, cậu che giấu rất tốt.

[Người anh em, anh đâu rồi?] Ninh Dực hỏi.

Hệ thống: [Tôi đây.]

Ninh Dực: [Về chuyện vai chính hắc hóa, mọi người có phán đoán như thế nào?]

Hệ thống nói: [Lấy mức độ âm u trong tâm lý của diễn viên, mức độ khác nhau thì cấp bậc hắc hóa cũng khác nhau, còn liên quan đến độ hoàn thành nhiệm vụ nữa.]

[A... Vậy bây giờ anh ta hắc hóa đến mức độ nào rồi?] Ninh Dực hỏi.

Hệ thống: [Nhiệm vụ chưa xong nên không thể phán định, xin lỗi.]

[Ừm...] Ninh Dực suy nghĩ rồi nói [Tôi cảm giác anh ta ngoan hơn trước đó rất nhiều.]

Nhưng cũng không mang đến cảm giác yên tâm cho anh, đó là một loại trực giác. Sự ngoan ngoãn của Du Phong Nguyệt là mũi nhọn bị che giấu tạm thời, điều này làm cho Ninh Dực càng cảm thấy nguy hiểm.

Du Phong Nguyệt đã không còn hoàn toàn làm việc dựa vào trực giác, tốc độ tiến hóa của cậu còn nhanh hơn dự đoán của Ninh Dực.

Phải nhanh chóng tiêu trừ nỗi hận của Du Phong Nguyệt với anh một chút. Trước khi Du Phong Nguyệt tỉnh táo lại, hoặc là mạnh hơn cậu, hoặc là lấy được hảo cảm của cậu, làm cho lòng cậu tràn ngập tình yêu và hòa bình. Đến khi nhiệm vụ hoàn thành, đến lúc đó anh lui thân thành công là được.

Anh thu bài lại, giải quyết vấn đề xe xong, Ninh Dực bắt đầu thu dọn đồ đạc. Không có quá nhiều thứ cần mang đi, anh vác hai cái túi, một túi đồ ăn một túi đồ mặc.

Anh đi ra ngoài, hai người bị trói ở phòng khách đang ngồi ngủ gật trong góc tường. Du Phong Nguyệt đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên ngọn nến.

Ninh Dực đi qua, vỗ bả vai cậu một chút: "Đưa tay cho tôi."

Du Phong Nguyệt nhìn tay mình, nâng lên.

"Tay còn lại." Ninh Dực nói.

Tay phải của Du Phong Nguyệt là tay có ngón bị phỏng, đã có bóng nước nổi lên, Ninh Dực nhìn dưới ánh nến, đi lấy thuốc sau đó kéo một cái ghế qua ngồi trước mặt cậu, bắt đầu bôi thuốc cho cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »