Chương 22:

Anh thưởng thức viên tinh hạch trong tay, nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ một chút. Anh cúi đầu nhìn chỗ túi áo, đưa tay huých một chút.

Du Phong Nguyệt, hình như đυ.ng vào eo anh.

Từ sau khi Du Phong Nguyệt bị Ninh Dực cắn một lần thì trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn đánh lén Ninh Dực nữa. Mặc dù Ninh Dực không còn trói cậu nữa, cậu cũng rất an phận, lại hai ngày nữa trôi qua.

Ninh Dực xem xét những con đường gần đây, bắt đầu thích ứng dần với mạt thế.

Hàng xóm bên cạnh rất nhiệt tình với anh, cứ một hai ngày là sẽ tới tặng đồ, ngay cả bαo ©αo sυ cũng tặng. Ninh Dực nghiên cứu những thứ Tiểu Lý tặng, cảm thấy không có hứng thú nên bỏ qua bên cạnh. Anh cảm thấy hứng thú với mấy hộp đồ chuyển phát nhanh hơn.

Người nhận hàng bên trên đều có những cái tên khác nhau, nhưng bên trong đều là những món đồ dùng tình thú như nhau.

...

Lại một buổi sáng.

Khi Ninh Dực và Du Phong Nguyệt ăn cái gì, anh nói chuyện sẽ rời đi với cậu. Du Phong Nguyệt lại không có phản ứng gì.

"Ngày mai đi tìm xe." Ninh Dực nói: "Anh đi ra ngoài với tôi."

Anh ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài.

Du Phong Nguyệt ở trong phòng, con ngươi đen giật giật, nhìn về nơi cửa. Sau vài phút chờ đợi, cậu đứng lên đi vào trong phòng ngủ. Cậu lấy quần áo dính máu đã giấu trước đó ở giường. Khi định thay thì bên ngoài có tiếng động vang lên.

Du Phong Nguyệt đi ra ngoài thì thấy có hai người đàn ông đứng trong phòng khách. Một người là người đàn ông đeo kính đen, một là người đàn ông có gương mặt xa lạ, người to khỏe, cao tới một mét chín.

"Cái tên mới đi ra có năng lực không tồi, có thể cân nhắc kéo anh ta nhập bọn. Còn tên này ngày nào cũng ở nhà ăn bám, vô dụng, anh giải quyết đi."

Bọn họ quan sát một thời gian rồi mới ra tay, tin rằng nơi này chỉ có hai người Ninh Dực và Du Phong Nguyệt. Đám người đàn ông đeo kính không phải người sống trong tòa nhà này, trước giờ đều ỷ vào giá trị vũ lực cao, cướp bóc đồ ăn của người khác để sống sót. Sau đó có người sống thì đi tiếp, bị lây nhiễm thì lây nhiễm, chỉ còn lại bọn họ. Bọn họ không muốn mạo hiểm ra ngoài gϊếŧ xác sống, vậy chỉ có thể chờ gặp người nào thì cướp của người đó.

Du Phong Nguyệt đứng tại chỗ, nhìn hai vị khách không mời mà tới này.

Buổi chiều, Ninh Dực vẫn trở về như bình thường. Anh đi vào thì nhìn thấy hai người bị trói trong phòng khách, gương mặt hai người có màu xanh tím khác nhau.

Du Phong Nguyệt đứng ở trước mặt hai người kia, đưa lưng về phía Ninh Dực. Cậu nghe thấy tiếng mở cửa mới nghiêng đầu.

Ninh Dực khẽ nhíu mày, anh đi vào trong: "Sao lại thế này?"

Người đàn ông đeo kính đen vừa định nói chuyện thì Du Phong Nguyệt đã quay qua nhìn anh ta một cái, anh ta đành nuốt lại lời nói đã tới bên miệng.

Du Phong Nguyệt quay đầu lại, thản nhiên nói với Ninh Dực: "Trộm đồ đó."

Đây là lần đầu tiên người đàn ông kính đen nghe cậu nói chuyện, mồ hôi lạnh ứa ra trên thái dương anh ta: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm?" Ninh Dực ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ, khuỷu tay để lên đùi. Anh nhìn vào nút thắt, vẫn là cách thắt giống như lần trước. Tầm mắt anh dừng lại ở người đàn ông xa lạ một chút: "Sao còn đưa bạn đến đây, khách khí quá rồi."

Người đàn ông kính đen há miệng thở dốc.

"Không phải." Du Phong Nguyệt lên tiếng ở phía sau Ninh Dực, giọng nói từ tính có vẻ hơi khô khan trúc trắc: "Không phải hiểu lầm."

"Hửm?" Ninh Dực nghiêng đầu liếc nhìn Du Phong Nguyệt một cái: "Nếu anh ta nói không phải vậy thì không phải. Anh Tiểu Lý, anh không có con gái đúng không?"

"Cậu cứ thế mà tin lời cậu ta sao?" Người đàn ông xa lạ nói.

"Đương nhiên." Ninh Dực đứng dậy đi đến bên cạnh Du Phong Nguyệt, ôm cả hai bả vai cậu, hơi nghiêng đầu, cười khẽ: "Tôi vô cùng___ Tin tưởng anh ta đó."

Hàng mi rũ xuống của Du Phong Nguyệt run rẩy, nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Dực một cái.

"Cậu chắc chắn là cậu ta sẽ không phản bội cậu sao?" Người đàn ông nói: "Lòng người chỉ cách cái bụng, loại chỉ biết chổng mông ra như cậu ta đây, tôi từng thấy nhiều rồi, số người thật tình cũng chả có bao nhiêu đâu. Huống chi bây giờ____ Cậu đối xử với cậu ta tốt như vậy, nói không chừng cậu ta còn đang nghĩ làm cách nào để thoát khỏi tay cậu đấy."

"Anh ta sao?" Ninh Dực chỉ Du Phong Nguyệt, buồn cười vì mấy lời nói của người đàn ông, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười, hai vai cũng run lên.

"Anh ta nói cậu chổng mông kìa." Anh quay đầu nói với Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt nhếch khóe miệng không nói lời nào.

"Cậu biết nó có nghĩa là gì không?" Ninh Dực nghiêng người qua, giọng nói trầm thấp lặng lẽ truyền vào trong lỗ tai cậu: "Ý là ở lên giường thì để người ta nằm trên, ngủ với người ta để đổi lấy thứ khác."

Anh rất có hứng thú chú ý với vẻ mặt của Du Phong Nguyệt, muốn xem cậu có tức giận hay không, nhưng gương mặt Du Phong Nguyệt vẫn không có cảm xúc gì.