Chương 20:

Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Du Phong Nguyệt ngồi trên ghế máy tính. Anh lướt qua cậu, lấy một hộp thuốc hạ sốt từ trong ngăn kéo rồi đi ra ngoài.

"Trước đó tôi nhìn thấy cậu hình như còn có một người bạn nữa." Người đàn ông nhận lấy thì nói thêm một câu.

"Ừ." Ninh Dực không nhiều lời, người đàn ông cũng không hỏi lại, cầm được thuốc thì nói cảm ơn rồi rời khỏi.

Ninh Dực nhìn cửa phòng đóng thì khẽ lẩm bẩm: "Cũng không lo lắng lắm đâu."

Còn có tâm tư quan tâm người khác.

Ninh Dực không tiếp tục giáo dục Du Phong Nguyệt nữa. Anh bôi thuốc cho cậu, dán băng gạc, cằm hai người bị thương một trái một phải, đứng chung một chỗ trông có vẻ buồn cười.

Vào ban đêm, Ninh Dực buộc một cái chuông trên cửa phòng ngủ để phòng ngừa Du Phong Nguyệt tấn công vào ban đêm. Nhưng đêm nay Du Phong Nguyệt lại im lặng bất ngờ.

Ngày hôm sau, Ninh Dực không mang Du Phong Nguyệt ra ngoài. Biểu hiện ngày hôm qua của Du Phong Nguyệt quá mất kiểm soát, mấy ngày nay anh cũng đã quen với hình thức chiến đấu nên định một mình xuống lầu xem thử.

Anh định vài ngày nữa sẽ đưa Du Phong Nguyệt rời đi, đi thăng cấp.

Vai chính cần phát triển, không thể ở lại căn nhà nhỏ bé này nữa.

Du Phong Nguyệt ở trong phòng khác nhìn Ninh Dực rời đi. Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu nhìn tinh hạch màu trắng ngà trong lòng bàn tay.

Đây là... Cái gì?

Cậu nhịn cả đêm không nhúc nhích, bây giờ nắm lòng bàn tay lại. Vài phút sau, trong lòng bàn tay chỉ còn lại bột phấn, gió thổi qua là bay tán loạn.

Đôi mắt Du Phong Nguyệt giật giật.

Mười giờ sáng.

Tiếng đập cửa vang lên, Du Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, trên tay dùng lực. Dây thừng bị ma sát ở góc tường từ sáng sớm bị đứt, cậu không để ý đến tiếng gõ cửa.

Vài phút sau, tiếng cạy ổ khóa vang lên, vành tai Du Phong Nguyệt giật giật. Cậu đứng ở cửa, vì thế khi người bên ngoài mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Du Phong Nguyệt.

Là người đàn ông hôm qua.

Người đàn ông nhìn thấy đôi mắt tối đen Du Phong Nguyệt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Anh ta định tấn công, Du Phong Nguyệt lưu loát cầm dây thừng trói anh ta lại giống như trói động vật, xong còn thắt nơ.

Người đàn ông: "?"

Máy tiếng sau, người đàn ông nhìn thấy Du Phong Nguyệt lục lọi đồ đạc trong phòng khách với phòng ngủ, lục tung như đang tìm kiếm thứ gì đó___ Từ đầu anh ta đã nghĩ Du Phong Nguyệt là xác sống, nhưng bộ dạng này của cậu lại không giống, đồng tử cũng không chứng minh hết mọi thứ. Người đàn ông thử nói chuyện với cậu nhưng đều bị lơ đi.

Thời gian trôi qua, Du Phong Nguyệt vẫn im lặng, giống như một chú chó ngồi xổm chờ chủ nhân về nhà, tập trung nhìn vào chỗ cửa.

...

Ngoài cửa nhìn thấy tiếng vặn khóa cửa rất nhỏ, người đàn ông và Du Phong Nguyệt cùng quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa mở ra, Ninh Dực trở về từ bên ngoài với vẻ phong trần mệt mỏi, áo khoác trên người dính đầy cát bụt và máu.

Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy hai ánh mắt, Ninh Dực kinh ngạc nhíu mày.

"Anh..." Anh nhìn người đàn ông bị trói trong góc.

"Cậu đã trở về rồi. Người anh em này, người bạn này của cậu không biết sao lại như thế này, tôi chỉ muốn nói cảm ơn với cậu nhưng kết quả cậu ta chưa nói gì đã trói tôi lại, không hiểu sao nữa." Người đàn ông nói với vẻ mặt đau khổ, trông như một người vô tội bị người khác lỡ tay làm bị thương.

Ninh Dực lại nhìn Du Phong Nguyệt, yết hầu người đàn ông lăn lộn, trong lòng không yên. Cả nãy giờ Du Phong Nguyệt không phản ứng lại với anh ta, cũng không biết cậu sẽ nói gì.

Du Phong Nguyệt không hề giải thích gì, chỉ đi tới trước mặt Ninh Dực. Cậu nhìn quần áo anh, khẽ mở đôi môi mỏng: "Bẩn."

Ninh Dực kéo khóa áo khoác xuống, cởϊ áσ khoác ra ném lên tay Du Phong Nguyệt, bên trong là một chiếc áo ngắn tay màu đen. Anh đi đến trước mặt người đàn ông: "Ngại quá, bạn tôi hơi sợ người lạ."

Anh nhìn người đàn ông một cái, làn da trơn bóng không có vết thương. Du Phong Nguyệt không cắn anh ta, vẻ mặt của người đàn ông trông cũng không quá sợ hãi Du Phong Nguyệt, chứng minh lúc nãy có lẽ Du Phong Nguyệt không làm ra hành động như nhào vô anh ta gặm cắn gì cả...

Ninh Dực nhíu mày.

Nói vậy là, cậu cũng không giống xác sống, vừa gặp người là muốn cắn ngay, chỉ đợi để cắn anh thôi sao?

Cho nên trước giờ là chỉ nhằm vào anh thôi sao?

Hừ...

Anh liếc nhìn ra phía sau, Du Phong Nguyệt cầm áo khoác của anh đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía anh, không biết đang làm gì.

"Không sao không sao." Người đàn ông nói: "Đều là hiểu lầm thôi, xóa bỏ hiểu lầm là được rồi."

Ninh Dực nhìn dây thừng trói người đàn ông, cách buộc dây này giống như y đúc với cách anh trói Du Phong Nguyệt___ Năng lực bắt chước rất mạnh.

"Tôi cởi giúp anh." Anh nói.

Tiếng bước chân phía sau anh vang lên, Ninh Dực liếc quá thì thấy Du Phong Nguyệt đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại cái rầm.

Ninh Dực nhớ ra, khi người đàn ông đến gõ cửa, Ninh Dực đã bảo cậu đợi trong phòng ngủ. Anh còn nói với cậu, người khác sẽ làm cậu bị thương. Cậu trói người đàn ông là vì lời anh nói sao?

"Người bạn của cậu hơi kỳ lạ nha." Người đàn ông nói: "Nói chuyện với cậu ấy mà cậu ấy cũng không để ý."

Ninh Dực nhẹ nhàng nói: "Ừ, tính anh ta như vậy đấy."

Cởi dây thừng ra, người đàn ông xoa cổ tay, nhìn qua phòng ngủ, nói vu vơ mấy câu với Ninh Dực. Sau đó, anh ta nở nụ cười, thử thăm dò anh: "Hai người... Là một đôi sao?"

Ninh Dực nhíu mày, nâng mắt nhìn anh ta.

Người đàn ông xua tay: "Tôi không có ý gì đâu, không gạt cậu, thật ra tôi có mở shop đồ dùng tình thú online, dưới lầu của tôi có một kho hàng, bên trong có rất nhiều___"

Anh ta dừng một chút, giọng ám chỉ: "Công cụ dạy dỗ chuyên dùng S/M."

Hai người bọn họ ít nhiều gì cũng có vết thương, lại không bị lây nhiễm, vậy thì chỉ có thể là tự làm ra. Trong mấy tiếng này, người đàn ông nhìn thấy dấu vết bị trói trên cổ tay Du Phong Nguyệt. Chỉ là trước đó anh ta từng nhìn thấy Ninh Dực trói Du Phong Nguyệt và dẫn ra ngoài.

Trong mạt thế mà cũng chơi trò kí©h thí©ɧ ghê.

Ninh Dực cứ cười mà không nói, người đàn ông tỏ vẻ mình hiểu rồi.

Một bên khác, Du Phong Nguyệt trong phòng ngủ sờ vào túi trong áo khoác, quả nhiên chạm phải thứ gì đó cứng cứng trong túi. Cậu lấy ra, tinh hạch đủ màu trong lòng bàn tay cậu, từng viên rất nhỏ.

Con người Du Phong Nguyệt lóe lên, đếm số tinh hạch, lấy một viên màu trắng ngà lớn như hạt đậu ra, thả những viên khác trở về. Một lúc sau, cậu lại lấy tinh hạch ra, cầm thêm một viên khác.

Cậu kéo áo khoác như có tật giật mình, vuốt cho bằng phẳng.