- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương
- Chương 5: Quả nhiên là chỉ nhắm vào cậu mà gặm
Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương
Chương 5: Quả nhiên là chỉ nhắm vào cậu mà gặm
Sau khi cậu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Du Phong Nguyệt, động tác hơi có chút thô lỗ kéo dây thừng, Du Phong Nguyệt hai tay nắm lại, theo lực đạo, ngồi dậy.
Ninh Dực nhặt toàn bộ tinh hạch rơi trên mặt đất lên, cũng không đếm được, cất vào trong túi, khom lưng sửa sang lại áo choàng Du Phong Nguyệt một lần nữa, đội mũ trùm đầu hắn, lòng bàn tay đặt lên đầu hắn đè xuống, giọng điệu ôn hòa ẩn chứa cảnh cáo: "Đừng làm chuyện khiến tôi tức giận."
Ninh Dực hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, cũng không phải hoàn toàn có tính tình tốt, bình thường có thể dỗ dành hắn, cho dù ở nhà đánh lén cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng ở bên ngoài làm như vậy, quá rồi.
Ngoài ý muốn là bên ngoài là Ninh Dực không thể khống chế.
"Đứng lên, trở về." Ninh Dực kéo sợi dây thừng một chút.
Tay Du Phong Nguyệt bị kéo lên trên, hắn đứng lên, không còn hành động dư thừa nào khác.
"Đi phía trước." Ninh Dực nói.
Du Phong Nguyệt cất bước, hắn cúi đầu, nhìn một viên tinh hạch màu trắng sữa trong lòng bàn tay, đáy mắt đen thuần hiện lên một tia nghi hoặc, rất nhanh lại tiêu tán, tay hắn siết chặt nắm chặt thành nắm tay.
Bồn rửa mặt phòng vệ sinh có một tấm gương, bên trong ánh đèn có chút ảm đạm, Ninh Dực trước gương ngửa cằm, trên cằm có một dấu răng máu chảy ra lộ ra hoàn toàn trong không khí, đầu ngón tay cậu chạm vào miệng vết thương, đau đớn truyền đến, cậu "tê" một tiếng.
Vết thương trên tay còn chưa lành, lại thêm vết thương mới, cậu cầm tăm bông sạch sẽ khử trùng cho mình, bôi thuốc, dán băng gạc, một loạt động tác đã rất quen thuộc.
Ở cùng một chỗ với tên chó điên Du Phong Nguyệt này, xác suất bị thương của cậu quả thực tăng vọt.
Nhìn thấy vết thương vốn đã đóng vảy trên tay lại nứt ra, trán hắn đau đớn từng trận, đầu lưỡi Ninh Dực chống chống lên sau răng, tránh cho tình huống hôm nay lại phát sinh, cậu phải nghĩ biện pháp.
Cậu thu dọn lại tất cả đồ đạc trên bàn rửa mặt trong phòng vệ sinh, đi ra ngoài, trong phòng khách, Du Phong Nguyệt ngồi trên sô pha, đó đã trở thành chỗ ngồi cố định mấy ngày nay của hắn.
Áo choàng còn lỏng lẻo treo trên người hắn, dây thừng buông lỏng, xiêu xiêu vẹo vẹo , hai người lúc trước lăn lộn trên mặt đất, trên áo choàng màu đen dính không ít bụi bặm.
Ninh Dực nhìn chướng mắt, đi qua cởϊ áσ choàng ném sang một bên.
Du Phong Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cậu, Ninh Dực cùng hắn nhìn nhau vài giây, quay đầu lại đi toilet, Một vài phút sau, cậu mang theo một chậu nước với một chiếc khăn.
Du Phong Nguyệt nhìn thấy cái chậu rửa mặt chuyên dụng kia, liền hiểu Ninh Dực muốn làm cái gì, cũng không phản kháng, ngửa đầu nhìn cậu.
Ninh Dực vắt khăn mặt đến nửa khô, lau sạch bụi bặm trên mặt hắn, bộ mặt này của Du Phong Nguyệt sinh ra cực kỳ đẹp mắt, chỉ là đáng tiếc không làm được biểu tình khác —— hôm nay là lần đầu tiên.
Qua điểm kia, Du Phong Nguyệt lại khôi phục bộ dáng tử khí nặng nề kia, thủ pháp Lau mặt của Ninh Dực nặng nề cho hắn, hắn cũng không toát ra biểu tình bất mãn gì, giống như một con búp bê người không biết nói chuyện, vẫn là cái loại âm trầm.
Làn da trắng lạnh rất tinh tế, giống như một khối ngọc thượng hạng, bóng loáng xinh đẹp có kết cấu, Du Phong Nguyệt ở trước tận thế, ở trong mắt người khác vẫn luôn là hình tượng học trưởng ôn hòa lễ độ, về sau cũng là đồng bọn lý trí thành thục đáng tin cậy.
Hắn hiện tại, lại giống như một dã thú chỉ biết đi theo bản năng.
Ninh Dực rửa khăn mặt vài lần, đem mặt hắn lau đến đỏ lên, bàn tay để lại một dấu ngón tay màu đỏ in trên má hắn.
Khăn mặt đã qua sử dụng bị vô tình ném vào trong chậu nước, Ninh Dực một tay nâng cằm Du Phong Nguyệt lên, tay kia đẩy bả vai hắn xuống, đặt hắn lên sô pha.
Động tác cúi người khom lưng lưu loát liền mạch, cậu cắn một ngụm lên cằm Du Phong Nguyệt, lực đạo không nhẹ.
Du Phong Nguyệt ngơ ngác ngửa đầu, con ngươi đen nhánh nhìn trần nhà, vài giây sau mới phản ứng lại, hai tay đẩy ngực Ninh Dực ra.
Hô hấp ấm áp phun lên môi dưới của hắn, đầu lưỡi ướt mềm như liếʍ qua cằm hắn, hắn bả vai tinh tế run rẩy, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp, đáy mắt có biến hóa rất nhỏ, giống như là phẫn nộ, lại giống như chứa cảm xúc khác.
Ninh Dực phát tiết tức giận trong ngực, khi Du Phong Nguyệt đẩy cậu ra, không đến hai giây đã buông hắn ra.
Nhìn kiệt tác của mình trên cằm của hắn, cậu vui vẻ "ha" một tiếng.
Du Phong Nguyệt hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đặt ở trên đùi, mắt đen nặng nề nhìn cậu.
"Lúc trước tôi có phải đã nói với anh rất nhiều lần hay không, không được cắn tôi." Ngón cái Ninh Dực lau lau vào khóe miệng vị trí, trong miệng nếm được mùi máu tươi, "Thoải mái không? Hả? Có thoải mái khi bị cắn không?"
Đường môi Du Phong Nguyệt căng thẳng, không nói một lời nhìn Ninh Dực, nhưng Ninh Dực có thể cảm giác được, hắn đang không vui.
Cư nhiên còn có cảm xúc.
Ninh Dực vui vẻ, cậu chỉ chỉ cằm dán băng gạc của mình, "Là anh cắn tôi trước."
Cậu lại giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn một chút, "Còn có nơi này."
Cậu chỉ vào vai, "Ở đây" cánh tay, "Ở đây, anh cắn tôi rất nhiều lần, tôi cắn anh một lần, quá mức sao?" "
Du Phong Nguyệt: "..."
"Được, cho dù cắn anh là tôi quá phận." Ninh Dực nói, "Đó có phải là hay không nói, anh cắn tôi nhiều lần như vậy, càng quá đáng?"
Một giọt máu chảy xuôi từ vết thương trên cằm Du Phong Nguyệt, trước khi nhỏ xuống quần áo cậu, Ninh Dực đưa tay lau một chút, "Cho nên, lần sau đừng như vậy, hiểu không? Nếu anh hiểu, hãy cho tôi một cái đầu."
Ánh mắt Du Phong Nguyệt nghiêng sang nơi khác.
Ninh Dực kéo đầu hắn trở về, ép buộc hắn nhìn thẳng vào mình, "Nghe hiểu không?"
Đứa nhỏ không nghe lời, nên hảo hảo quản giáo một chút thói quen xấu này mới đúng.
Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa không đúng lúc, Ninh Dực nhíu nhíu mày, buông Du Phong Nguyệt ra, đứng dậy đi đến ghé vào mắt mèo ở cửa liếc mắt, vẫn là người đàn ông lần trước.
Cậu quay đầu lại nhìn vào phòng khách, dựa vào cửa và hỏi người đàn ông bên ngoài: "Có chuyện gì không?"
Cách một cánh cửa, thanh âm có chút buồn bực, người đàn ông bên ngoài thành thành thật thật lau mồ hôi, đẩy kính gọng đen, "Huynh đệ, có thể hay không giúp tôi một chút, làm ơn."
Ninh Dực: "Đợi lát nữa. "
Cậu trở lại phòng khách khiêng Du Phong Nguyệt lên, ném vào phòng ngủ, "Không muốn xảy ra chuyện thì anh an phận chỗ này cho tôi, anh biết đấy, tôi sẽ không làm thương tổn anh——"
Tầm mắt cậu rơi xuống dấu răng trên cằm Du Phong Nguyệt, ho nhẹ một tiếng, "Tôi sẽ không nghĩ để anh xảy ra chuyện gì, nhưng người khác cũng liền khó nói."
Ninh Dực nói ngắn gọn vài câu, đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa phòng ngủ lại, mở cửa phòng khách.
Người đàn ông ngoài cửa nhìn thấy Ninh Dực, giống như nhìn thấy cứu tinh, quỳ xuống.
"Cứu con gái ta đi, cầu xin cậu, cứu con gái tôi đi, tôi biết hai ngày trước các cậu đi dưới lầu. Lúc trước các cậu đi lên, tôi cũng nghe được động tĩnh, nhưng tôi mang theo một hài tử, không dám chào hỏi... Nhưng tôi thật sự là không có biện pháp, van cầu cậu..." Người đàn ông rơi lệ, ở mạt thế một chút vết thương nhỏ đều sẽ bị lây nhiễm, nhưng gã nhìn thấy băng gạc trên mặt Ninh Dực, không lộ ra loại cảm xúc sợ hãi gì.
"Ngươi đừng nóng vội, trước tiên nói một chút, muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Ninh Dực hỏi.
Người đàn ông kể câu chuyện xưa nghe rất là hợp tình hợp lý.
Người đàn ông nói con gái hắn bị sốt, hỏi Ninh Dực có thuốc hay không, Ninh Dực hỏi mấy vấn đề liên quan đến con gái hắn, hắn đều trả lời, người đàn ông nói nếu như không tin được hắn, có thể theo hắn đến phòng hắn thăm con gái hắn.
"Không cần." Ninh Dực nói, "Thuốc hạ sốt ta có, ngươi chờ một chút."
"Cậu có thể cho tôi đi vào không? Tôi sợ có tang thi đi lên." Người đàn ông đau khổ thỉnh cầu.
Lúc trước hắn ở ngoài gõ cửa cũng là run sợ quay đầu nhìn lại.
"Ừm, vào đi." Ninh Dực giống như một người tốt không có lòng phòng bị đồng tình tràn lan, yên tâm đem người xa lạ đặt ở phòng khách, "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy thuốc."
Cậu đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Du Phong Nguyệt ngồi trên ghế trước máy tính, lướt qua hắn lấy ra một hộp thuốc hạ sốt từ trong ngăn kéo, lại đi ra ngoài.
"Lúc trước tôi nhìn cậu, hình như còn có một đồng bọn." Người đàn ông tiếp nhận thuốc nói thêm một câu.
"Ừm." Ninh Dực không nói nhiều, người đàn ông cũng không hỏi nữa, cầm được thuốc liền tươi cười liên mồm nói cảm ơn, liền rời đi.
Ninh Dực nhìn cửa phòng đóng lại, lẩm bẩm nói: "Cũng không có nhiều sốt ruột."
Còn có tâm tư quan tâm người khác.
Ninh Dực đối Du Phong Nguyệt không tiếp tục lại giáo dục nữa, cậu bôi thuốc cho hắn, dán băng gạc, vị trí cằm hai người bị thương một trái một phải, đứng cùng một chỗ có chút buồn cười.
Buổi tối hôm đó, Ninh Dực ở trên tay nắm cửa phòng ngủ buộc thêm một cái chuông, đề phòng Du Phong Nguyệt lại tập kích ban đêm, nhưng đêm đó Du Phong Nguyệt lại là ngoài ý muốn an tĩnh.
Ngày hôm sau, Ninh Dực không có mang Du Phong Nguyệt ra ngoài, biểu hiện ngày hôm qua của Du Phong Nguyệt quá mất khống chế, mấy ngày nay cậu cũng quen thuộc phương thức chiến đấu, bởi vậy tính toán một mình xuống dưới lầu một mình thử xem.
Cậu dự định qua vài ngày nữa, liền mang theo Du Phong Nguyệt rời khỏi nơi này, đi thăng cấp.
Nhân vật chính cần phải phát triển, không thể ở đây mãi được.
Du Phong Nguyệt ở lại phòng khách nhìn theo Ninh Dực rời đi, thật lâu sau, hắn cúi đầu rũ mắt nhìn tinh hạch màu trắng sữa trong lòng bàn tay.
Đây là... Cái gì?
Hắn chịu đựng một đêm không nhúc nhích, lúc này lòng bàn tay nắm tay, một lát sau, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một đống nhỏ bột phấn, gió thổi qua liền tản đi.
Con ngươi Du Phong Nguyệt giật giật.
10 giờ sáng.
Tiếng đập cửa vang lên, Du Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, trên tay dùng sức, ở góc tường mài cả buổi sáng đem dây thừng chặt đứt, hắn không để ý tới tiếng gõ cửa.
Vài phút sau, thanh âm cạy khóa vang lên, lỗ tai Du Phong Nguyệt giật giật, đứng ở vị trí ngay cửa, vì thế người bên ngoài vừa mở cửa, liền đối diện với khuôn mặt Du Phong Nguyệt.
Đó là gã đàn ông ngày hôm qua.
Người đàn ông chống lại con ngươi đen nhánh của Du Phong Nguyệt, trong lòng thoáng chốc lạnh lẽo, muốn động thủ với hắn, Du Phong Nguyệt lưu loát cầm dây thừng, giống như vòng tay mà quấn lấy cả hai tay người đàn ông, thắt nút.
Người đàn ông: "?"
Mấy giờ sau, người đàn ông liền nhìn Du Phong Nguyệt ở trong phòng khách và phòng ngủ này đi tới đi lui, lục lọi tủ đồ giống như đang tìm cái gì —— ngay từ đầu gã cho rằng Du Phong Nguyệt là tang thi, nhưng nhìn bộ dáng này của hắn, lại không giống, đồng tử cũng không thể nói rõ hết thảy, gã ta thử bắt chuyện với hắn, đều bị bỏ qua.
Theo thời gian trôi qua, Du Phong Nguyệt cũng an tĩnh lại, giống như cẩu cẩu ngồi xổm trông chủ nhân về nhà, chuyên tâm nhìn vị trí cửa.
......
Cửa truyền đến tiếng vặn khóa rất nhỏ, động tác của nam nhân và Du Phong Nguyệt nhất trí quay đầu nhìn về phía cửa, cửa mở ra, Ninh Dực một thân phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, áo khoác trên người dính vết máu lẫn cát bụi.
Cậu vừa vào cửa, liền đối diện hai đôi mắt, Ninh Dực kinh ngạc nhíu mày.
"Ngươi..." Anh nhìn về phía người đàn ông bị trói ném trong góc.
"Cậu cuối cũng trở về, vị tiểu huynh đệ này, bằng hữu này của cậu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ là muốn cùng cậu nói lời cảm ơn, kết quả hắn không nói hai lời liền đem tôi trói lại, đây là có chuyện gì a?" Lúc người đàn ông nói những lời này còn làm khuôn mặt đau khổ, trông giống như một người vô tội bị thương do một sự nhầm lẫn xui xẻo.
Ninh Dực lại nhìn về phía Du Phong Nguyệt, yết hầu nam nhân cuồn cuộn, trong lòng thấp thỏm, Du Phong Nguyệt hơn nửa ngày cũng không để ý tới cậu một chút, không biết sẽ nói cái gì.
Du Phong Nguyệt cái gì cũng không giải thích, chỉ đi tới trước mặt Ninh Dực, nhìn y phục của cậu, khẽ mở môi mỏng, nói: "Bẩn."
Ninh Dực kéo khóa áo khoác xuống, cởϊ áσ khoác ném vào trong tay Du Phong Nguyệt, bên trong là một chiếc áo ngắn tay màu đen, cậu nhấc chân đi tới trước mặt nam nhân, "Thật ngại quá, bằng hữu của tôi, tương đối sợ người lạ."
Cậu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, làn da trần trụi bên ngoài không có vết thương, Du Phong Nguyệt không cắn gã ta, biểu hiện của người đàn ông thoạt nhìn cũng không có đặc biệt sợ hãi Du Phong Nguyệt, chứng tỏ lúc nảy, Du Phong Nguyệt hẳn là không có làm ra hành động bổ nhào lên trên người gã gặm cắn ——
Ánh mắt Ninh Dực hơi chậm lại.
Chính là nói, hắn cũng không phải giống mấy cái kia tang thi, có xúc động gặp người liền cắn, chỉ là đối với cậu mới gặm cắn sao?
Cho nên quả nhiên là nhắm vào cậu sao?
Ha.....
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương
- Chương 5: Quả nhiên là chỉ nhắm vào cậu mà gặm