Chương 6

Bọn họ làm không ngơi tay tới tận khi trời nhá nhem. Mặt trời vừa xuống núi, hai người cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Lòng bàn tay của Tưởng Trạch Phong đỏ ửng lên vì cầm lưỡi hái trong thời gian dài, bề mặt còn nổi lên bọng nước. Hắn đứng ở bờ sông rửa tay mà cả người cứ ngứa râm ran.

Cố Dẫn Chu rửa lưỡi hái.

Tưởng Trạch Phong nhìn nước sông trong lành đến mức có thể thấy rõ những viên đá ở phía dưới. Hắn thấy một con cá đang bơi qua nên nảy ra ý định bắt nó.

Nước sông róc rách chảy xuôi, lúc chạng vạng, chỗ đã tiếp xúc với nước rất là mát mẻ.

Cánh tay của Tưởng Trạch Phong để hờ dưới sông. Hắn chờ đợi thời cơ thích hợp rồi duỗi tay toan bắt lấy.

“Thình thịch”.

Tiếng nước bị quẫy đạp khiến Cố Dẫn Chu ngoái đầu lại nhìn. Khi y vừa quay đầu lại thì trùng hợp bắt gặp cảnh tượng bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Bờ sông không còn lấy một bóng người, làn nước lại gợn lên từng đợt sóng.

Cố Dẫn Chu: “……”

Y nhanh chóng ném lưỡi hái xuống, chạy đến bên bờ rồi nhảy xuống nước, mới bơi được một chút thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy eo.

Nước ở chỗ này cũng không tính là sâu, không cao quá ngực. Ở dưới đáy sông, Tưởng Trạch Phong cố gắng tóm lấy con cá. Khi ngồi dậy, đầu lại đυ.ng phải cằm của Cố Dẫn Chu.

Cố Dẫn Chu lảo đảo, lùi ra phía sau hai bước, dẫm phải một cục đá rồi ngã nhào ra sau. Y vừa ngã, Tưởng Trạch Phong đang ôm chặt lấy y cũng nhào xuống theo.

Hai người ngớ người một lúc lâu thì bỗng Cố Dẫn Chu cảm thấy có thứ gì đó chui vào trong áo mình. Khi y giữ được thăng bằng trong nước, muốn sờ vạt áo để kiểm tra thì nghe thấy Tưởng Trạch Phong hô to: “Đừng nhúc nhích”. Y cũng theo phản xạ có điều kiện mà đứng yên.

Sau đó, y bị Tưởng Trạch Phong đè ở bờ sông, ngơ ngác nhìn hắn móc ra từ trong áo mình…… Một con cá.

Đây là con mà Tưởng Trạch Phong định bắt lúc nãy, suýt đã chạy mất, thế mà lại chui tọt vào áo của Cố Dẫn Chu.

Cố Dẫn Chu ngả lưng lên bờ, hô hấp dồn dập. Y muốn đẩy Tưởng Trạch Phong nhích ra một chút mà không đẩy nổi nên gắt gỏng nói: “Tránh ra.”

“Ai ai ai, đừng đẩy ta, nhỡ đâu nó lại chạy mất thì sao.” Đôi tay của Tưởng Trạch Phong ghì chặt lấy con cá, nửa người dính sát vào Cố Dẫn Chu không nhúc nhích. Vì không có cái để giữ thăng bằng, hắn dùng khuỷu tay tì vào đây đó, cũng không biết là tì vào chỗ nào mà sắc mặt của Cố Dẫn Chu càng thêm khó coi.

Sau khi vùng lên từ trong nước, cả người Cố Dẫn Chu ướt đẫm, quần áo y dán chặt trên người, còn có chút lộn xộn. Nút thắt của áo ngoài của y bị tuột, lộ ra quần áo hơi mỏng dính sát vào người ở bên trong. Vạt áo y mở toang ra, hình dáng của cơ bắp như ẩn như hiện, giống như…một mỹ nhân cấm dục bị khinh nhờn.

Tưởng Trạch Phong thốt ra một câu gợi đòn: “Ca, dáng người của ngươi đúng là không tồi a, thật rắn chắc.”

Cố Dẫn Chu: “……”

Y hít một hơi thật sâu, thầm mắng hắn trong lòng.

Hành vi phóng đãng, không có liêm sỉ.

Y nhặt lưỡi hái lên, không nói một lời mà xoay người ra về, nước chân gấp gáp. Xúc cảm sau khi bị cá xúc phạm vẫn còn đó, sau khi bị cá xúc phạm y còn bị người nào đó ——

Y cắn chặt răng, tức tối nghĩ.

Tưởng Trạch Phong nhanh chân chạy với theo, mới đuổi kịp y.

Trên đường trở về, bọn họ chạm mặt phụ thân của Trần cô nương, Tưởng Trạch Phong nhờ Cố Dẫn Chu gọi ông ấy lại.

Cố Dẫn Chu: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”

“Sáng nay, con gái của ông ấy đã đưa dưa chua cho chúng ta, ta còn chưa tặng lại .” Tưởng Trạch Phong nói.

Cố Dẫn Chu liếc nhìn hắn một cái, rồi mở miệng gọi phụ thân của Trần cô nương lại: “Trần thúc.”

“Các ngươi đi đâu mà cả người ướt hết thế kia?” Trần thúc đi tới hỏi.

“Đi ra bờ sông bắt cá.” Cố Dẫn Chu hơi lùi người lại, lộ ra người phía sau.

Tưởng Trạch Phong biếu cá cho Trần thúc, Trần thúc không nhận, Tưởng Trạch Phong bèn nói: “Nhà ta cũng không cần tiền, ta với ca của ta vẫn đủ ăn, tiền cầm chơi thôi sẽ lãng phí mất.”

Trần thúc ngạc nhiên nhìn Tưởng Trạch Phong đang nói chuyện, Tưởng Trạch Phong cũng bình thản trò chuyện với ông.

Hai bên chào hỏi một lúc, Tưởng Trạch Phong lại đi về cùng Cố Dẫn Chu. Trần thúc ở phía sau vẫn nhìn bóng dáng đang xa dần của bọn họ. Khác với Cố Dẫn Chu chỉ mới ở chung với Tưởng Trạch Phong trong một khoảng thời gian không ngắn không dài, ấn tượng về tên “Ngốc” cũng không khắc sâu nhưng Trần thúc đã chứng kiến quá trình lớn lên của hắn.

Hoàng hôn ở chân trời nhuộm đỏ cả bầu trời, Cố Dẫn Chu đưa Tưởng Trạch Phong băng qua một con đường nhỏ. Con đường này nằm ở nơi hẻo lánh, không có người qua lại, nhưng đường hẹp mà cỏ dại còn nhiều. Nước ở trên người họ nhỏ tong tỏng xuống đất.

Cố Dẫn Chu: “Ngươi liều mạng bắt cá như vậy, là vì điều này sao?”

“Ta thấy ngươi không vui khi ta nhận đồ của người khác.” Tưởng Trạch Phong phóng khoáng nói tiếp: “Ta cũng không phải không biết cái đạo lý đối nhân xử thế. Ngươi không vui, sau này ta không nhận là được.”

“Ta không vui, ngươi không nhận?” Cố Dẫn Chu hỏi với sắc mặt cổ quái.

“Lúc trước ta đã nói rồi, sao ngươi không chịu để ý?” Tưởng Trạch Phong hỏi.

Cố Dẫn Chu: “Nói cái gì?”

“Mẫu thân của ta đi rồi, chỉ còn ta và người sống nương tựa lẫn nhau thôi.” Tưởng Trạch Phong nói tiếp: “Từ này về sau ta sẽ đối xử tốt với ngươi nên đương nhiên cũng không muốn làm ngươi phiền lòng.”

Đối xử tốt với y? Không muốn làm y phiền lòng?

Sắc mặt của Cố Dẫn Chu lại càng thêm cổ quái.

Từ trước, Tưởng Trạch Phong đã cực kì chán ghét y. Tuy hắn không nói, nhưng Cố Dẫn Chu vẫn có thể cảm giác được, hắn trốn tránh y, sợ hãi y, lại muốn hãm hại y. Không phải cái gì tên ngốc cũng không hiểu.

Mà bây giờ đầu óc minh mẫn hơn, hắn thật sự có thể thay đổi lớn như vậy sao?

Giống như là hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Buổi tối, hai người ngồil cạnh bàn, Tưởng Trạch Phong nhàm chán khảy chút cơm trong chén, cuối cùng hắn không nhịn được mà mở miệng.

“Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta mãi làm gì?”

“Không nhìn.” Cố Dẫn Chu rũ mắt.

Tuy y nói là không nhìn, nhưng Tưởng Trạch Phong vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không của y. Sự thay đổi kỳ quái này bắt đầu từ sau buổi chiều, khi hắn nói câu kia.

Tưởng Trạch Phong cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn cảm thấy Cố Dẫn Chu không tin hắn.

Hắn đưa một quả trứng gà luộc tới trước mặt Cô Dẫn Chu, định củng cố lòng tin của y.

“Ngươi ăn đi.” Hắn nói tiếp: “Làm việc mệt mỏi rồi, ăn nhiều đồ bổ mới tốt.”

Cố Dẫn Chu: “Không cần.”

Tưởng Trạch Phong: “Bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”

Cố Dẫn Chu: “……”

Tưởng Trạch Phong cưỡng ép y nghĩ hắn là người tốt lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Thông thường mà nói, cái loại nam chính đã sa đọa như Cố Dẫn Chu sẽ có thể bị người tốt đẹp có tâm hồn thiện lương cảm hóa. Nhưng trong cốt truyện chính lại chưa từng xuất hiện một người như vậy.

Bây giờ, Cố Dẫn Chu là Cố Dẫn Chu không có ký ức, tất nhiên là sẽ dễ cảm hoá hơn so với vị đại tướng quân sát phạt quyết đoán có ký ức. Hắn chỉ cần vùi trong lòng y một hạt giống thiện lương, kiểu gì sau này nó cũng sẽ có chút ảnh hưởng tới y.

Biện pháp tốt nhất chính là khiến y cảm nhận được sự tốt đẹp của tình người, tình hữu nghị cũng tốt hay tình thân, tình yêu cũng được. Mà khoảng thời gian này chính là lúc phù hợp nhất để “Sấn hư mà nhập”.

* Tận dụng sơ hở để tiến công

Nếu họ đã kết nghĩa huynh đệ, vậy thì Tưởng Trạch Phong đã định sẽ trở thành huynh đệ thân thiết của y.

Một đêm lại qua đi, vào ngày hôm sau, chuyện Tưởng Trạch Phong không còn ngốc nữa đã truyền ra khắp thôn. Khi hắn theo Cố Dẫn Chu ra đồng ruộng thu hoạch hạt thóc, trên đường có rất nhiều người giả vờ tản bộ mà vây xem.

—— làm gì có người tản bộ khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu chứ, ăn tới mức no căng bụng à?

Điểm bất tiện khi ở thôn chính là hóng hớt thế nào mà trung tâm của sự bàn tán lại chính là mình.

Chỉ mới chạm tí xuống đất, một chút gió thổi cỏ lay, miệng truyền miệng, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều biết.

Tưởng Trạch Phong cực kỳ khó chịu khi phải chịu đựng tình cảnh bị người ta vây xem, chỉ trỏ như con khỉ.

“Ngươi nhìn kìa, là thằng hai nhà họ Tưởng.”

“Thoạt nhìn sáng sủa không ít nha.”

“Ta nghe người khác nói, hai ngày trước nó rơi xuống nước, được cứu lên thì phát sốt khi tỉnh lại, đầu óc cũng khỏi luôn!”

“Đúng là tổ tiên phù hộ mà!”