- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
- Chương 17
Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
Chương 17
Miệng khô lưỡi khốc chìm đắm trong cơn mê tình thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa, tôi lập tức mở mắt ra, nhích thân thể, ngây người hỏi: "Có người đến?"
Dứt lời, tôi lập tức nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân đang đến gần.
Tôi giật mình nhìn Bách Vũ, anh từ trên vai tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy anh hơi cau mày ra vẻ không vui, du͙© vọиɠ nóng bỏng trong đôi mắt anh vẫn chưa kịp tiêu tan.
Bách Vũ vươn ngón tay ấm áp giúp tôi lau khóe miệng, chỉnh lại áo trên người tôi, vừa lúc đó, tiếng bước chân đã đi đến phòng khách rồi tiến vào phòng ăn. Tôi quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc nhã nhặn, vẻ ngoài trông rất trẻ và sang trọng đang cầm hai túi đồ ăn trên tay, đứng nhìn chúng tôi.
Tôi lập tức đơ người, bộ dạng của tôi hiện tại nhất định trông rất tệ. Khi tôi đang không biết phải làm thế nào thì Bách Vũ đặt tay ra sau gáy của tôi, nhẹ nhàng đẩy vào nằm kề lên cổ anh. Bách Vũ dịu dàng xoa đầu tôi, ôm chặt eo tôi lại. Sau đó giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, âm giọng khàn khàn có chút khiêu gợi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Tôi tựa đầu lên cổ Bách Vũ, khẽ "A" một tiếng, trong hoàn cảnh này tại sao mẹ anh lại đột ngột xuất hiện như vậy chứ, khiến tôi càng thêm lúng túng.
Tôi nghe thấy mẹ Bách Vũ cười tủm tỉm, giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau: "Sáng sớm hôm nay tự dưng con lại nhắn tin hỏi mẹ cách làm món ăn bổ dưỡng, nhưng mẹ gọi điện lại thì con không nghe máy nên mẹ phải mua nguyên liệu nấu ăn đến đây chứ sao. Dừng một lúc, dì ấy cười cười tiếp tục nói: "Có phải mẹ đến hơi sớm rồi không?"
Không....tại sao giọng dì ấy lại có vẻ phấn khích như vậy?
Sau khi bằng nề phát ra một tiếng "vâng", Bách Vũ trầm mặc nhìn tôi, nói: "Ôm chặt anh."
Nghe xong, tôi ngoan ngoãn ôm anh bằng cả hai tay, theo bản năng vòng chân mình qua eo anh.
Trong giây tiếp theo, Bách Vũ đưa tay từ sau đầu xuống gáy tôi, bàn tay anh đang ôm eo tôi nhẹ nhàng bế tôi lên, sau đó đi về phía phòng ngủ, vừa đi anh vừa nói với mẹ: " Giúp con nấu canh trong bếp, con về phòng thu xếp một tí."
Tôi nghe mẹ anh cười nói: "Tốt, hai con cứ chậm rãi thu xếp không cần phải vội."
TÔI:"......"
Tôi ủ rủ, há miệng cắn một cái thật mạnh vào vai Bách Vũ, anh bóp nhẹ gáy tôi, phát ra tiếng cười trầm thấp, anh nghiêng đầu thổi một hơi vào tai tôi, khẽ khàn giọng nói: "Hề Dương, đừng đùa với lửa."
Từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy rõ nét xương quai hàm tinh xảo của anh, trong giây lát, tôi nghĩ vu vơ những chuyện không nên nghĩ tới, tôi nhẹ dạ nhìn lại chỗ bả vai vừa cắn, há miệng thổi thổi.
Ôm tôi vào phòng ngủ, Bách Vũ vẫn không có ý định để tôi xuống. Tôi lo lắng nuốt nước bọt, túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng nói: "Sếp Bách, anh...anh có thể đặt em xuống được không?"
Bách Vũ "hừ" một tiếng, sau đó xoay người, để tay ra sau gáy bảo vệ tôi cẩn thận rồi đè tôi lên tường ở phía sau. Tôi sửng sốt, khẽ kêu lên, hai tay nắm chặt áo đối phương.
Tôi hóa đá đứng như trời chồng, vô số lần tôi tự hỏi, bản thân tôi nhẹ đến vậy sao, hết lần này đến lần khác tại sao anh luôn dễ dàng an bài và giữ lấy tôi như vậy chứ.
Khóe mắt và lông mày của Bách Vũ cong lên, anh cười ranh mãnh nói: "Kêu anh một tiếng anh ơi, anh sẽ thả em xuống"
Tôi kinh ngạc nhìn Bách Vũ: "Hả?"
Bách Vũ hơi nhướng mày, khẽ "ừm" một tiếng.
Tôi nhìn thấy khóe miệng của anh cong lên, nhìn lướt sẽ cảm nhận được khí chất nhàn nhã pha chút lười biếng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi vô cùng nóng bỏng, giống như ma xui quỷ khiến, tôi cứ thế nói thẳng ra, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, tôi nhỏ giọng nói: "Anh ơi....anh ơi..."
Biểu cảm trong mắt Bách Vũ lập tức trở nên sắc bén và sâu thẳm hơn, đôi mắt anh như bị nhòe mực, vẻ mặt này không hiểu sao có chút quen thuộc. Tôi phản xạ rất nhanh giữa tình cảnh có thể xẹt ra lửa trước mắt, tôi nhanh chít dùng tay bịt chặt miệng, đờ đẫn nói: "Anh thả em xuống được không, vách tường hơi cứng."
Sau khi nhìn thấy động tác của tôi, Bách Vũ khựng lại một lúc, nhìn tôi một lúc rồi thở dài bất lực, anh ấy từ từ đặt tôi xuống và lùi lại phía sau một chút.
Tôi bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì chân cũng giẫm lên mặt đất, tuy rằng có hơi mềm nhũn, tôi tựa vào tường cúi đầu lúng túng không dám nhìn anh.
Nhưng vừa lúc tôi cúi đầu, Bách Vũ đã vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, một tay vịn vào bức tường phía sau tôi, âm giọng của anh có hơi khàn, nhưng giọng điệu rất dịu dàng: "Ở bên anh", anh dừng vẫn nhẹ nhàng nói: "Có được hay không?"
Hơi nóng từ đầu ngón tay của Bách Vũ truyền từ cằm lên má tôi, đến cả lỗ tai cũng trở nên nóng rực.
Anh cúi đầu xuống, hơi hạ mắt, chăm chú nhìn tôi. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy biểu hiện hoang mang của tôi trong đôi mắt ấy."
Có lẽ vì tôi không giấu nổi sự hoảng sợ và căng thẳng trên khuôn mặt, bàn tay Bách Vũ đặt ở cằm di chuyển sang xoa xoa dái tai tôi. Tầm ngâm một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Là anh quá nóng vội, không sao đâu....em có thể suy nghĩ thêm về chuyện này...anh sẽ chờ."
Nhìn vào đôi mắt như lấp lánh ánh sáng của Bách Vũ, suýt chút nữa tôi chìm vào đôi mắt ấy, tôi bỗng nhiên ngây người trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại, thận trọng hỏi anh: "Tại sao lại là em."
Bách Vũ nghe vậy cũng không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi rất lâu, sau đó đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có hơi bất lực: "Bởi vì ngay từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã có ý nghĩ muốn được ở bên em, đó là định mệnh mà không ai có thể ngăn cản được." Dừng lại một lúc, sau đó anh thở dài nói: "Nó khiến anh trằn trọc suốt đêm không thể nào ngủ được."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
- Chương 17