Hề Dương (công) x Bách Vũ (thụ) Trong phòng ngủ yên tĩnh, tôi đã ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, trên nền trắng của Word chỉ hiện 3 chữ "Đơn từ chức". Nhìn chằm chằm ba chữ này rất lâu, đến khi mắt hơi nhức, mới thở dài tắt máy.
Tôi gục đầu suy nghĩ, sau khi nghỉ việc sẽ khó tìm được việc với mức lương cao như vậy, nhưng nếu không từ chức thì tôi không thể chịu được sự bóc lột của cấp trên. Phải hiểu được một điều đó là giữa miếng ăn và tự do con người ta không thể có được cả hai...
Nhìn đồng hồ trên tường, thời gian hiển thị: 8:06 sáng.
Tôi hết hồn vội vàng chạy vào nhà tắm. Thời gian làm việc thường ngày là 9h, chen chúc đi tàu điện ngầm cộng đồng đến công ty cũng mất hơn 40 phút, tôi quẳng ý nghĩ muốn nghỉ việc lên chín tầng mây, trong đầu chỉ lo suy nghĩ nếu đến trễ buổi họp ngày hôm nay thì tôi sẽ chết chắc.
Vội vàng đến công ty thì đã 9:12 sáng. Mọi người đều không có mặt trong phòng làm việc. Tôi biết họ đã sớm đến phòng họp để chuẩn bị. Tôi cố gắng bình tĩnh lại vì chạy quá nhanh, gắng sức đè nén hơi thở hổn hển. Sau đó đi đến phòng họp.
"Vào đi" Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía phòng hội nghị.
Tôi cố gắng bình tĩnh, run run đưa tay mở cửa đi vào, đập vào mắt là một dáng người cao lớn, lúc này đang quay đầu lại nhìn tôi, người vừa mới mở cửa phòng họp. Sếp tôi Bách Vũ đang dò xét tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lãnh đạm.
Tôi biết bản thân đang vô cùng chật vật, bởi vì gương mặt ửng hồng cùng với mồ hôi đang không ngừng túa ra từ trên trán khiến tôi vô cùng khó chịu trước ánh mắt dò xét của Bách Vũ, tôi sờ mũi, lúng túng mở miệng "Tôi... Tôi xin lỗi, tôi đến trễ."
Bách Vũ thu lại ánh nhìn, gật đầu, tôi sững sờ có chút không tin vào mắt mình khi Bạch Vũ dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy, hôm qua anh ấy có nói cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không ai được đến muộn, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm một ghế trống để ngồi xuống.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đồng nghiệp ngồi bên cạnh đã kéo tay tôi ở dưới gầm bàn, ghé sát tai tôi khẽ nói: "Tiểu Hề, có chuyện gì vậy?"
Tôi quay đầu lại phát hiện người ngồi cạnh tôi là Tôn Dĩnh, chúng tôi vào công ty cùng một lúc, trong công ty tôi có quan hệ rất tốt với cô ấy, chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau, cũng rất hay tâm sự chuyện riêng nhưng tôi không thể nói với cô ấy là tôi ở nhà hơn một tiếng đồng hồ để suy nghĩ về việc có nghỉ làm hay không... Tôi phải bịa ra một lý do khác, mỉm cười nói, "Dậy trễ."
Tôn Dĩnh hiển nhiên không tin lí do mà tôi đưa ra, vì vậy cô ấy cong môi muốn nói gì đó. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, sát vào khẽ nói: "Nội dung cuộc họp hôm nay là gì?" Tôn Dĩnh không tiếp tục truy hỏi tại sao tôi đến trễ nữa, ngược lại nói: "Ở Hoa phố có một công trình cần được triển khai, Bách tổng muốn nắm bắt hạng mục này."
Tôi gật đầu,nói đã biết chuyện đó, tôi điều chỉnh tư thế ngồi và nhìn Bách Vũ, người đang đứng trước bàn hội nghị. Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp cửa kính, chiếu trên người anh, như thể được truyền vào chút hơi ấm tươi mới, xua tan đi vẻ lạnh lùng vốn có. Buổi tối tôi ngủ không được ngon, buổi sáng lại chưa kịp ăn, nên tôi cảm thấy hơi chóng mặt và tôi không thể tập trung trong suốt cuộc họp. Chỉ nghe Bách Vũ nói trước khi kết thúc cuộc họp: "Hề Dương đến văn phòng gặp tôi."
Tôi không còn chút sức sống nào, ngồi trên ghế như người vô hồn, ngẩng đầu thở dài, Tôn Dĩnh đi sau tôi, đưa tay vỗ đầu tôi, cười: "Chúc cậu may mắn. "
Tôi thất thần hơn 10 giây, đầu choáng váng, toát mồ hôi lạnh, tôi nghĩ lúc này nên ăn gì đó, nếu không tôi sẽ ngất xỉu khi bị mắng mất, nhưng nghĩ lại nếu lúc bị mắng chẳng may ngất đi thì có được tính là tai nạn lao động? Sẽ được bồi thường?
Cuối cùng vẫn không ăn gì, đồ ăn vặt trong tủ đựng cũng đã hết từ lâu, trong tủ dư lại mấy bịch cà phê..
Tôi vô thức bước đến phòng làm việc của Bách Vũ, tôi gõ cửa, một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Bách Vũ vang lên: "Mời vào."
Tôi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa vào, thấy Bách Vũ đang đứng trước cửa kính, có lẽ anh ấy quay lại khi nghe thấy tôi bước vào. Ánh mặt trời chiếu trên người khiến cho tôi không nhìn rõ được mặt anh ấy.
Tôi nhìn Bách Vũ từ từ đi về phía tôi, những đường nét trên khuôn mặt và hình dáng của anh càng hiện rõ hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu đen. Tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay, tách cà phê được cầm trên tay phải và tay trái để vào túi quần, toát lên khí chất rất ung dung nhàn nhã.
Đứng trước mặt tôi, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy tâm tư, sau đó nhẹ giọng hỏi tôi: "Em chưa ăn sáng có phải không?"