Chương 6

Ngụy Tín Nhiên nhìn Long Điềm Điềm, lý trí không muốn tin tưởng, nhưng trong lòng lại thật sự tin tưởng, cô nói chuyện rất thuyết phục, hơn nữa một cô gái tâm cơ thâm trầm như vậy, thật sự cố gắng đi quy*n rũ một người... Đừng nói là tiểu thiếu gia kiều quý được nuôi dưỡng đến mức có thể nói là không biết thế sự, cho dù là anh ta phỏng chừng cũng rất khó chống đỡ.

Mục đích hôm nay Ngụy Tín Nhiên tới, chính là để Ngụy Tu cùng cô gái này dây dưa không rõ, tốt nhất là làm ra chuyện gì đó, khiến ba anh ta tạm hoãn việc nhận Ngụy Tu trở về, lại không nghĩ tới còn có kinh hỷ ngoài ý muốn.

"Cô muốn nói bí mật gì?" Ngụy Tín Nhiên hỏi.

Long Điềm Điềm cười lắc đầu, "Bí mật đương nhiên là không thể dễ nói ra, hiện tại không thể nói cho anh, thời cơ còn chưa đến, chuyện này nói ra bây giờ hiệu quả rất nhỏ, còn có thể liên lụy đến bản thân, anh không tin tôi?”

Long Điềm Điềm móc mỉa một chút, đứng dậy nhún vai, "Nếu đại thiếu gia không tin tôi, lại tiếc tiền, vậy thì quên đi, anh tự mà nghĩ biện pháp, dù sao về sau mặt Ngụy Tu sẽ để lại sẹo, tôi cũng không thích như vậy.”

Cô nói xong, mở cửa xe trực tiếp xuống xe, Ngụy Tín Nhiên trong lòng rối rắm, nhưng lại không đi gọi Long Điềm Điềm, ba mươi vạn không phải là một con số nhỏ, anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.

Long Điềm Điềm đương nhiên đoán được tâm trạng rối bời của anh ta, nhưng không cần nói cũng biết con cá này đã cắn câu.

Sau khi xuống xe, cô đi trên con đường nhỏ, nói với hệ thống trong đầu, "Nếu đã sửa đổi thành tiểu thuyết ngọt sủng, vậy ngươi biết nên tạo ra thêm tình tiết như thế nào, tình tiết nào ở cốt truyện cũ bị loại bỏ đúng không?”

Chỉ cần cô lay động trái tim của Ngụy Tu, mở ra tình yêu ngọt ngào là được, về phần dùng thủ đoạn gì, không cần quan tâm.

Hệ thống trong đầu đã rơi vào trạng thái chết máy, nó đi theo chủ nhân rất nhiều năm, chủ nhân quyết định chuyển hướng, nó vui vẻ muốn chết, bất kể làm gì, nhưng cũng tốt hơn cả ngày đi tính kế người khác!

Dù sao nó cũng sẽ không làm cho chủ nhân đau lòng, chủ nhân cũng sẽ không thật sự vì ai mà khổ sở.

Nhưng ai có thể cho nó biết, vì sao chủ nhân chuyển hướng rồi, nhưng vẫn đi theo con đường cũ!

Hệ thống tự kỷ, Long Điềm Điềm dỗ dành hai câu, dứt khoát không để ý tới nó, trực tiếp về nhà.

Điều kiện trong nhà đúng là không tốt lắm, mẹ cô đang làm thủ công, ba cô còn chưa tan làm, sau khi Long Điềm Điềm cùng Ngụy Tín Nhiên đấu đá tâm cơ, về nhà, phát hiện trong nhà ngay cả cơm nóng cũng không có, ôm bụng đói, bỗng cảm thấy vô cùng phiền phức.

Tiếng thở dài quá rõ, bị mẹ cô trừng mắt một cái, mắng, "Ranh con! Không thấy mẹ bận rộn, cả ngày chỉ biết ăn, đói thì tự nấu cháo ăn đi!”

Long Điềm Điềm không nói gì, rầu rĩ đi vào căn phòng nhỏ của mình còn không rộng bằng phòng vệ sinh của trường, ôm cái bụng đang kêu ùng ục, liền hối hận, vô cùng hối hận, lẩm bẩm đáng nhẽ nên đòi Ngụy Tín Nhiên một bữa cơm trước.

Cô lục lọi tìm được mấy đồng tiền, kỳ thật không gian của cô có thể đổi tiền tệ thế giới này, tiền cọc nằm viện cho Ngụy Tu giao chính là lấy từ chỗ đó, nhưng điểm tích lũy đổi tiền thế giới này, quá đắt, hơn nữa hệ thống lúc này đang tự kỷ, cô chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp lấp đầy bụng.

Thời điểm thân thể phát triển, dù là nam hay nữ, đều có cái bụng không đáy, một ngày ngoài ba bữa cơm còn phải thêm bữa phụ, lúc cô cầm mấy đồng tiền ra cửa, bị người mẹ đang làm công việc thủ công nhìn thấy, giơ tay ném một con gấu còn chưa hoàn thành, đập vào gáy Long Điềm Điềm.

Con gấu bị vứt lăn lóc trên mặt đất, Long Điềm Điềm nhìn thấy mười tệ được ghim trên đầu con gấu, cô nhanh chóng nhặt lên, lại nhẹ nhàng ném gấu về cho người phụ nữ.

"Cho con chết đói! Chỉ biết chạy ra ngoài!"

Sau khi cửa đóng lại, thanh âm của người phụ nữ còn vang lên qua cánh cửa, Long Điềm Điềm đứng ở cửa, xoa xoa gáy mình, vẻ mặt không thành thục như khi đối mặt với Ngụy Tín Nhiên, cười khổ một chút.

Cho dù là đời nào, dù sống bao nhiêu năm, mẹ vẫn luôn là người khiến cho Long Điềm Điềm luống cuống tay chân .

Hệ thống vốn đang tự kỷ, nhìn Long Điềm Điềm bị đánh, liền lặng yên giảm bớt đau đớn trên đầu cho nàng.

Long Điềm Điềm cầm hơn mười đồng này ra ngoài, chuẩn bị tìm siêu thị gần đó, thời gian này trong siêu thị, có rất nhiều bánh không bán được giảm giá linh tinh, hơn mười đồng có thể mua một đống lớn, hương vị cũng không tệ lắm, còn có thể mang về cho mẹ nữ chính này một ít.

Có điều Long Điềm Điềm mới đi qua góc đường, liền nhìn thấy một thân ảnh, đứng ở bãi đất trống ngoài ngõ nhỏ nhà cô, khu đất này vốn làm bằng xi măng, hiện tại đã lâu năm không sửa chữa, lộ ra gạch đen nhánh đã vỡ, trời vừa mưa, nước mưa trộn lẫn với rác rưởi nếu thấm vào, giẫm lên liền sưng chân, rất xót, mấy ngày trước Long Điềm Điềm ở nơi này chịu thiệt thòi lớn.

Thân ảnh kia đứng trên mảnh gạch bẩn thỉu kia, giày thể thao trắng đến phát sáng, còn mặc trên người bộ đồ thể thao màu sáng giản dị, giống như một đóa hoa hướng dương sinh ra trong bùn, không hợp với hoàn cảnh này.