Chương 17

Từ nhỏ người thích Ngụy Tu quá nhiều, anh đương nhiên biết Bạch Diệc thích hắn, thật lâu trước đây, thư tình nặc danh vẫn chưa từng dừng lại, trong lúc anh ngẫu nhiên nhìn thấy bút tích của cô trên bảng đen, đã sớm nhận ra.

Nhưng Ngụy Tu thật sự không nghĩ tới cô ngay cả lúc đưa thư tình cũng nặc danh, hiện tại lại dám trắng trợn hỏi như vậy.

Ngụy Tu có chút ngạc nhiên, mím môi, không nói gì.

Long Điềm điềm đoán được anh nhất định là đức hạnh này, bước nhanh đến trước mặt anh, kiễng mũi chân, giả bộ muốn hôn hắn, Ngụy Tu phản ứng rất nhanh, ấn bả vai Long Điềm Điềm liền đẩy cô ra.

Lông mày lại nhíu lại.

Long Điềm Điềm lui về phía sau hai bước ổn định, ở trong đầu hỏi hệ thống, "Chụp được chưa?"

Hệ thống trả lời - "Tất nhiên!"

Sau đó lại không lên tiếng, nó luôn cảm thấy đây là đang trợ trụ vi ngược.

Mục đích của Long Điềm Điềm đã đạt được, liếʍ liếʍ môi, hừ cười một tiếng, chậc chậc chậc, "Đến mức này sao? Phản ứng kịch liệt như vậy,ai không biết còn tưởng rằng tôi làm gì cậu."

Long Điềm Điềm nhìn Ngụy Tu chưa kịp hồi hồn, lại nói, "Cậu biết tôi thích cậu, lúc trước lại đối với tôi lạnh lùng như vậy, sáng hôm qua tôi đã quyết định buông tay, hôm nay cậu lại tìm tới, tìm tới lại không cho đυ.ng vào, quên đi, tôi không thích cậu nữa, cậu trả lại tiền cho tôi, tôi tự mình giữ, không làm phiền cậu."

Long Điềm Điềm nói xong, vươn tay với Ngụy Tu, Ngụy Tu nắm chặt trong tay chiếc váy đã giặt sạch, thậm chí nhờ người giúp việc sửa lại chiếc váy trắng mà Long Điềm Điềm mặc hôm trước, dĩ nhiên có chút luống cuống.

Ngụy Tu giật giật môi, mặt đều nghẹn đỏ, lại không biết phản kích như thế nào. Rõ ràng là cô nhất định phải quấn lấy anh, anh tự nhận không cho cô bất kỳ ảo tưởng nào, chính là thấy cô đáng thương mới dẫn cô về nhà, hôm nay tới tìm cô chỉ là... Chỉ sợ cô thật sự bị người cha đáng sợ của cô đánh chết.

Không nghĩ tới cô thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, cảm giác lời cầu xin cùng ỷ lại của cô ngày hôm qua, giống như một cái tát vào mặt anh, Ngụy Tu thẹn quá hóa giận, run rẩy lấy ví tiền từ trong túi sách, cùng với chiếc váy trắng của Long Điềm Điềm, cùng nhét vào trong tay cô, sau đó sống lưng thẳng tắp nhấc cổ xoay người bỏ chạy.

Có vẻ anh đang chạy trối chết.

Hệ thống ở bên kia sâu kín nói —— "Trái tim thiếu niên a, cứ như vậy bị thương lui trở về, mở ra cũng sẽ không dễ dàng như vậy a…"

Long Điềm Điềm đem túi nilon còn sót lại ném đi, dùng váy trắng giặt sạch thơm tho lau tay với miệng, cũng ném ở trong thùng rác, tiếp theo mở ví tiền Ngụy Tu ném cho cô, một xấp tiền dày, tuyệt đối lớn hơn tiền đặt cọc nằm viện mà Long Điềm Điềm giúp anh trả, hơn nữa... Trong này còn có chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Ngụy Tu.

Ngụy Tu tức giận nên quên mất, tất cả đều ném cho Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm đem toàn bộ ví tiền đều nhét vào trong túi sách, chậm rãi đi về phía trường học, Ngụy Tu vừa lên xe nhà mình, liền ý thức được anh vừa làm một chuyện ngu xuẩn, nhưng lúc này mặt anh đã nóng đến lợi hại, căn bản không muốn gặp lại Long Điềm Điềm.

Ngụy Tu khó có thể hiểu được, sao cô có thể thay đổi nhanh như vậy, đầu tiên là ở trường học gặp anh đều phải đi vòng, viết thư tình cũng không dám lưu lại tên, lại đột nhiên liền dám vì anh chống lại nhóm côn đồ, còn mặt dày mày dạn quấn lấy anh, nhất định phải cùng anh về nhà... Sau đó chớp mắt, lại trở mặt không nhận người, một người làm sao có thể thay đổi như vậy!

Ngụy Tu ở bên này không thể tin, Long Điềm Điềm lại căn bản không để trong lòng, giống như một học sinh rất bình thường, thành thật đi học, giữa giờ học, không có gì bất ngờ, nhận được điện thoại của Ngụy Tín Nhiên.