Chương 15

Long Điềm Điềm đem chi phiếu bỏ vào trong túi váy, chi phiếu tự động đi vào không gian hệ thống, cô dựa vào ghế ngồi, nói, "Trước tiên xử lý chuyện của ba tôi."

Long Điềm Điềm nói, "Chỉ sa thải thôi nhất định không được,anh phải nghĩ biện pháp để cho ông ta cả đời này cũng không thể làm bất cứ cái gì, anh có thể làm được sao? "Làm không được thì cô sẽ tự mình làm.

Ngụy Tín Nhiên bị bộ dáng Long Điềm Điềm híp mắt, không làm được bất cứ cái gì, vậy cũng chỉ có thể là tàn tật.

Ngụy Tín Nhiên nói tiếp, "Chút chuyện này, nhỏ thôi, nhưng đó chính là ba cô, cô nhẫn tâm a?"

"Mỗi ngày đều đánh anh và mẹ anh, anh không nỡ?" Long Điềm Điềm hỏi ngược lại.

Ngụy Tín Nhiên đã sớm điều tra gia đình Long Điềm Điềm, đương nhiên biết Bạch Chính Quốc này, là thứ gì.

Nhưng một cô gái nhỏ lại tàn nhẫn như vậy, Ngụy Tín Nhiên vẫn không quá tin tưởng, lại nói, "Nhưng theo tôi được biết, nhà cô sống dựa vào số tiền mà ba cô đi làm kiếm được, nếu ông ta bị phế, sau này cả nhà cô phải làm thế nào?"

Long Điềm Điềm cười rộ lên, vỗ vỗ túi của mình, "Không phải anh cho tôi tiền sao, số tiền này cả đời ông ta kiếm được sao?"

Ngụy Tín Nhiên nhướng mày, xem như hôm nay anh ta đã lĩnh hội được lòng dạ độc ác của phụ nữ, cách làm việc của cô gái này còn tàn nhẫn hơn chú nhỏ anh ta, hắn quả thật tin tưởng nàng có thể thu thập được Ngụy Tu.

"Vậy chuyện của cha cô dễ nói, vậy thì sao? Cô định như thế nào? "Ngụy Tín Nhiên vẫn muốn biết cô muốn làm gì.

Trong lúc nói chuyện xe đã rẽ vào đường nhà Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm cũng không sợ anh ta biết, trực tiếp nói, "Chặt đứt hai chân, khóa lại, sau đó chậm rãi làm."

Chủ yếu là tính tình anh quá khó đối phó,cô cũng không am hiểu quyến rũ người khác, cũng ngại mệt, đành phải dùng biện pháp này.

Lời này của cô khiến Ngụy Tín Nhiên cười một chút, trông rất ngu ngốc, mãi cho đến khi Long Điềm Điềm xuống xe còn đang cười, Long Điềm Điềm hợp lý hoài nghi anh ta bị bệnh tâm thần giai đoạn cuối, đến chỗ xe ở đầu ngõ xe không vào được, vội vàng xuống xe, đầu cũng không lại đi vào trong ngõ nhỏ, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Chạy nhanh thôi, bệnh thần kinh có thể lây nhiễm."

Sau khi về đến nhà, lúc này, Bạch Chính Quốc đã đi làm, mẹ của Bạch Diệc ở nhà.

Tên của bà rất quê mùa, tên là Lưu Thúy Liên, thật sự cũng chỉ là một nữ nhân nông thôn không có kiến thức gì, ở thế giới này, ở rất nhiều vùng núi xa xôi, chồng đánh vợ là chuyện rất phổ biến, bởi vậy Lưu Thúy Liên thật ra cũng không thảm như Long Điềm Điềm nói với Ngụy Tu.

Ngược lại cho dù thỉnh thoảng bà bị đánh, cũng không nghĩ tới chạy trốn, dù sao trong miệng bà luôn mắng nguyên thân Long Điềm Điềm là đồ tốn cơm, nhưng thật lòng thương cô, chỉ tiếc Bạch Diệc trong cốt truyện vẫn luôn tự cho là bản thân cô đơn, không ai yêu.

Nam chính Ngụy Tu mới là ánh sáng của cô, cô chưa từng thân thiết với người phụ nữ thô lỗ này, cũng không suy nghĩ mẹ cô không thiếu tay chân, rõ ràng có thể chạy, lại còn lựa chọn cuộc sống khổ cực này.

Trong cốt truyện ban đầu, Bạch Diệc từng nói,sau khi cô bị đánh, mẹ cô luôn muốn cô chịu đựng, nhẫn nhịn, cô thật sự nhịn đủ rồi.

Long Điềm Điềm nghĩ tới đây liền nở nụ cười, vừa cắn một chút bánh kếp mẹ làm hương vị không kém quầy bánh kếp trước cổng trường,vừa yên lặng hưởng thụ sự cằn nhằn và yêu thương của người phụ nữ xa lạ này.

Có mẹ thật tốt a, Long Điềm Điềm cùng mẹ cô nương tựa lẫn nhau cả đời, cô thật sự không thấy đủ, cho dù mẹ cô sống thọ, cũng không đủ, cô vẫn muốn trở về, một lần nữa đầu thai làm con gái của bà, nhưng muốn chỉ định đầu thai, phải có rất nhiều điểm tích lũy.

Ai, nhiệm vụ lần này hoàn thành, không biết có thể đủ...

"Con con con! Ôi, ôi! Đêm qua đi đâu vậy?!" Lưu Thúy Liên không chịu buông tha kéo cổ áo ngủ Long Điềm Điềm, không cho cô ăn tiếp, quăng tới quăng lui," Quần áo này con lấy đâu ra, ba mày nói với mẹ! Có phải bạn con không? Con ......”

"Con nói cho mẹ, hai đứa thuê phòng rồi?!"

Long Điềm nghẹn ngào, cười dừng lại, lắc đầu, "Không có, cha lừa mẹ đó, những gì ông ta nói mẹ cũng tin, ngày hôm qua ông ta đã đánh con trên đường phố, còn tống tiền bạn cùng lớp của con, con không dám về nhà, là đến nhà cậu ấy."

Lưu Thúy Liên đương nhiên hoàn toàn không có tín nhiệm đối với người chồng kém cỏi của bà, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Long Điềm Điềm, lúc này mới bất tri bất giác thấy được dấu ngón tay trên mặt cô đã được hệ thống làm cho sắp tan, thở dài nói, "Ai, mau ăn đi, trời ạ, nhịn một chút, ba mày già thêm chút nữa là được rồi."

Long Điềm Điềm làm cho câu này của Lưu Thúy Liên ho sặc sụa, còn tưởng rằng mình ngã ngựa, bất quá hệ thống rất nhanh giải thích cho cô, tên nhỏ của nguyên nữ chủ là Thiên Thiên.

Chỉ là âm tiết có chút giống.