Chương 13

Ngụy Tu ngẩn người, anh cũng không mang theo, nhìn về hai bảo vệ trông cửa chính ở phía sau, bảo vệ cũng không mang theo.

Vì thế anh rối rắm đến vẻ mặt cũng thay đổi, lại để cho Long Điềm Điềm ở trong gió lạnh ban đêm chờ vài phút, mới cắn răng nói, "Vậy cậu... Về nhà với tôi một đêm trước, được chứ?"

Ngụy Tu hỏi Long Điềm Điềm, mục đích của Long Điềm rốt cục đạt được, chỉ thiếu chút nữa điên cuồng gật đầu, nhưng vẫn là muốn giả vờ, cô ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng hốc mắt nghẹn ngào, "Cám ơn cậu," thật sự phiền cậu rồi, Ngụy Tu, cậu thật tốt..."

Giọng nói nhỏ nhẹ tuy rằng xen lẫn nức nở cùng bất lực, nhưng lại tràn ngập ỷ lại cùng cảm kích, còn mang theo một chút làm nũng, hai bảo an nhất thời ý thức được mình là bóng đèn, liếc nhau, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, đi lái xe.

Mà Ngụy Tu tựa hồ còn đang rối rắm, rõ ràng là chính anh mở miệng mời Long Điềm Điềm đến nhà anh, anh lại giống như không hề vui vẻ, ở đó đứng như trời trồng, Long Điềm Điềm lặng lẽ tới gần anh, kéo góc áo anh, gọi anh một tiếng,anh mới mím môi nói, "Đi thôi."

Long Điềm Điềm rụt bả vai lại, đi theo phía sau Ngụy Tu, nhỏ giọng lắp bắp, "Lạnh quá..."

Ngụy Tu nghe xong ngay cả đầu cũng không quay lại, cũng cảm thấy đêm nay có chút lạnh, kéo khóa kéo quần áo, rắc rắc một tiếng kéo đến cằm mình, tay đút trong túi, chả ai thương

Long Điềm Điềm.... Được rồi, tốt lắm.

Cô không nhịn được gầm thét với hệ thống trong đầu, lúc cô làm nhân vật phản diện, nhìn thấy nữ chính người ta tùy tiện một chút, nam chính liền yêu đến chết đi sống lại, sao đến phiên cô, lại phải đối mặt với tên sắt đá này?!

Hệ thống còn tưởng rằng cô thật sự lạnh, liền sưởi ấm an ủi cô —— chủ nhân, cô đừng quên, kịch bản gốc của thế giới này là ngược luyến tình thâm, nam chính chính mới có tính cách này.

Long Điềm Điềm tụt lại phía sau Ngụy Tu hai bước hừ lạnh một tiếng, hệ thống lại tin tưởng vững chắc nói —— Nhưng! Tôi tin rằng chủ nhân sẽ sớm thu thập anh ta!

Long Điềm Điềm đi theo phía sau Ngụy Tu, sau khi lên xe lại không nói gì, Ngụy Tu ngồi hàng ghế đầu, nàng cùng một bảo vệ khác ngồi ở phía sau.

Bảo an dường như cảm giác được oán khí của Long Điềm Điềm, có chút áy náy nhìn cô một cái, lần này xong rồi, ý tưởng giả bộ ngủ tựa vào người Ngụy Tu cũng không được, chỉ có thể làm bộ nhỏ bé, bất lực lại đáng thương lui ở ghế sau.

Xe chậm rãi chạy trên đường, lúc đến nhà Ngụy Tu, Ngụy Tu đã mơ mơ màng màng muốn ngủ thϊếp đi, Long Điềm Điềm một bụng tâm tư không chỗ thổ lộ, đi theo phía sau Ngụy Tu vào cửa, trong phòng khách Ngụy Tu tự mình thay giày, cũng không tìm cho cô một đôi dép lê.

Long Điềm Điềm cắn răng đi chân trần vào cửa, Ngụy Tu mở ra một căn phòng ở góc tầng một, hàm hồ nói một tiếng, "Cậu ngủ ở đây."

Tiếp theo cũng không thèm nhìn Long Điềm Điềm một cái, ngáp ngủ đi lên lầu, anh mỗi ngày đều đi ngủ lúc tám giờ rưỡi, ngoại trừ tối qua tự học, đồng hồ sinh học mạnh mẽ đã phá tan hoàn toàn lý trí ít ỏi còn lại của anh, anh trở lại phòng mình, cửa cũng quên khóa, quay đầu liền ngủ.

Long Điềm Điềm cảm giác mình giống như một con chó con bị nhặt về, vẫn là không tình nguyện, lại tùy tiện bị nhét vào đây, mặc kệ sống chết.

"Loại đàn ông này cũng có người thích?" Long Điềm Điềm cười lạnh nói với hệ thống, "Anh ta ngoại trừ khuôn mặt kia còn có thể nhìn được, thật sự là..."

Long Điềm Điềm không nói, trực tiếp đi vào phòng Ngụy Tu nói, bật đèn lên, đến phòng tắm để nước rửa mặt.

Đương nhiên, một căn phòng tùy tiện ở nhà Ngụy Tu, cũng tốt hơn nhiều so với căn phòng nhỏ của nguyên chủ Bạch Diệc, Long Điềm Điềm sau khi rửa mặt xong mặc áo choàng tắm trong phòng tắm, lúc nhào lên giường buồn ngủ, ngay cả suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì cũng không có hứng thú, chỉ là muốn hệ thống gửi hình ảnh căn phòng này, gửi cho Ngụy Tín Nhiên.

Sau đó liền chìm trong mộng.