Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 46

Edit : YuTuyTien

Xong rồi.

Hiện tại, trong đầu 098 chỉ còn lại hai chữ này. Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này của ký chủ còn chưa kịp thực hiện đã phải chết hay sao?

Trong giả thiết của thế giới, cự long cực kỳ tàn bạo, từ trước đến nay chúng chưa từng thủ hạ lưu tình với bất kì dị loại nào dám tự tiện xông vào lãnh địa của mình. Chưa nói đến việc Lăng Sơ Nam chỉ là ma pháp sư cấp bảy đang bị thương, cho dù cậu là ma pháp sư cấp mười thời kì hoàng thịnh, cũng không thể đỡ nổi một kích của cự long.

Có thể nói, Long tộc ở thế giới này chính là cường giả, ngay cả tộc Tinh linh được xưng là thuần khiết nhất cũng không thể tranh cùng.

Ngay khi 098 đang tự hỏi làm cách nào để ký chủ nhà mình thoát khỏi khốn cảnh, màn xe ngựa đột nhiên bị vén lên.

Một con mắt đen láy đầy sắc bén nhìn vào trong.

"Mắt...Mắt rồng kìa."

098 khϊếp sợ nói. Trước đây nó đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, nhưng lại chưa lần nào gặp qua một con rồng thực sự.

098 bắt đầu hoài nghi, liệu có phải lần này đã đến sai thế giới rồi không? Với cấp bậc hiện tại của ký chủ, làm sao có thể bị đưa đến loại thế giới hung tàn như này được. Hơn nữa, ký chủ còn bị truyền tống đến thời điểm nguyên chủ đã bị đánh bại. Loại tình huống khó khăn này, đáng ra không phù hợp với ký chủ chỉ mới làm qua ba lần nhiệm vụ.

Sau đó, suy đoán của 098 rất nhanh bị bác bỏ. Cấp trên khẳng định số liệu hoàn toàn bình thường, mà thời gian làm nhiệm vụ cũng vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn.

Bởi vì vết thương trên người quá nghiêm trọng, hơn nữa trên đường luôn bị xóc nảy, hiện tại cơ thể của Lăng Sơ Nam vô cùng suy yếu. Cậu giương mắt nhìn con ngươi gần trong gang tất kia, đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng sau khi nhận ra nghi hoặc trong mắt nó, Lăng Sơ Nam liền lộ ra một nụ cười tươi.

098 không hiểu chuyện gì.

"Ký chủ, tui cảm thấy điều quan trọng hiện tại là chúng ta phải nhanh chóng tìm cách chạy trốn."

"Nó tạm thời sẽ không gϊếŧ ta."

Lăng Sơ Nam trả lời.

Hiện tại không gϊếŧ ngài, nhưng con rồng này nhìn qua có vẻ khó tính, không chừng lát nữa nó cảm thấy không vui liền đem ngài bóp nát luôn. 098 yên lặng lẩm bẩm, nhưng nó lại không có dũng khí phản bác lại Lăng Sơ Nam.

Kế đó, dưới ánh mắt đầy khϊếp sợ của 098, cự long vươn móng vuốt gỡ luôn nóc xe ngựa, sau đó chộp lấy Lăng Sơ Nam vớt ra ngoài. Nó nhìn chăm chăm vào nhân loại nhỏ bé trong tay mình, ánh mắt hiện lên chút mê mang, có điều nhanh chóng trở lại lạnh lẽo ban nãy. Nó cất giọng nói đầy uy nghiêm.

"Nhóc con, ngươi là lễ vật mà đám nhân loại khi nãy dâng cho ta. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi là sủng vật của bổn vương."

"Ngươi có thể kêu bổn vương là..."

Cự long dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên gọi gì mới hợp lý, lát sau liền nói.

"Ngươi có thể kêu bổn vương là 'chủ nhân'"

Lăng Sơ Nam ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cự long, không trả lời. Sau đó cậu nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

"Nhóc con?"

Nhìn nhân loại nhỏ bé trong tay không trả lời mình, còn đột nhiên hôn mê, ánh mắt cự long liền nổi lên khẩn trương.

"Gràoooooo!"

Cự long nôn nóng vẫy vẫy cái đuôi, quét ngã mấy cây đại thụ sau lưng. Sau đó nó cẩn thận khép tay mình lại, nâng cánh bay vào sâu trong Long Cốc.

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại liền cảm thấy cả người vô cùng ấm áp, năng lượng ma pháp trong cơ thể dường như đã được thăng cấp thêm một bậc.

Lăng Sơ Nam không lập tức mở mắt ra, mà âm thầm gọi 098.

"098, y sao lại biến thành rồng rồi?"

Vốn dĩ sau khi nghe được giọng của cự long, lăng Sơ Nam đã có phán đoán. Nhưng lúc được y nâng lên trên tay, cậu gần như không thể khống chế ham muốn cắn nuốt của mình. Khi đó, Lăng Sơ Nam đã chắc chắn cự long chính là linh hồn đã đi theo cậu qua mấy thế giới.

Nhưng tại sao lại không phải người?

098 cũng rất buồn rầu, từ lúc nhìn thấy cự long đáng lẽ ra nó nên kiểm tra thử hơi thở linh hồn mới đúng, nếu thế nó đã không cần khẩn trương đến vậy.

Có điều, trước mắt nó phải trả lời vấn đề của ký chủ.

"Thưa ký chủ, chủng tộc này tui hông thể đưa ra phán đoán chính xác được. Nhưng dựa theo giả thiết, Long tộc ở thế giới này có thể biến thành người."

"Ta cảm thấy ta không thể cắn đứt vảy rồng được."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Cho dù y biến thành người, da của y cũng không phải thứ mà ta cắn được. Ta sẽ đói."

098 vốn dĩ cho rằng, ký chủ nhà mình lo lắng khác biệt chủng tộc sẽ không thể tiến hành giao lưu thân mật, vừa nghe vậy liền bị nghẹn. Nó tại sao lại quên mất bệnh của ký chủ chứ?

"Cái này... Chắc y sẽ không để ngài đói đâu."

098 đối với cái người một lòng theo đuổi ký chủ khắp nơi này rất có tín nhiệm.

Lăng Sơ Nam hiển nhiên cũng nhận ra điểm này.

"098, dường như ngươi còn tín nhiệm y hơn cả ta thì phải."

098:"......."

"Đáng lẽ ra, lúc nãy ta đặt vấn đề, ngươi phải trả lời lại là : Ký chủ, tui tin vào hàm răng sắc bén của ngài. Như vậy ta sẽ rất vui."

"Thực xin lũi ký chủ, tui sai rồi."

098 tích cực nhận sai, mặc dù trong thâm tâm nó cũng không tin Lăng Sơ Nam có thể cắn đứt vảy rồng.

Lăng Sơ Nam mở mắt ra, phát hiện trước mặt là một mảnh tối đen, sau đó mới nhận ra hiện tại không phải trời tối, mà cậu đang được cự long ôm trọn vào trong ngực. Không biết nó làm như thế nào, nhưng những chiếc vảy rồng nhìn qua có vẻ vô cùng sắc bén, lúc này lại ấm áp mềm mại.

"Nhóc con, ngươi tỉnh rồi."

Giọng nói của cự long vang lên trên đầu Lăng Sơ Nam.

"Ngươi tên là gì?"

"Cransi Rand."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Ngài có thể gọi tôi là bảo bối."

"Bảo bối?"

Ánh mắt cự long mang theo chút nghi hoặc, sau đó lẩm nhẩm lại hai lần.

"Bảo bối? Ta rất thích cái xưng hô này. Tên thật của bổn vương là Monasius Karen Saya. Ngươi có thể gọi bổn vương là chủ nhân."

Hiển nhiên cự long vẫn chưa chịu từ bỏ xưng hô này.

"Tại sao?"

"Bởi vì điều đó chứng minh ngươi chỉ có thể là trân bảo của một mình ta."

Cự long trả lời rất đương nhiên.

Lăng Sơ Nma trong lòng bật cười.

"Y vẫn thú vị như vậy."

098:....Nó đã có thể đoán trước được tình hình chiến đấu mỗi khi ký chủ thốt ra cái xưng hô này trong tương lai rồi.

Lăng Sơ Nam cảm nhận được bụng mình hiện tại có chút no.

"098, trong lúc ta ngất đi, y đã cho ta ăn cái gì?"

"Thưa ký chủ, là máu rồng."

098 đáp.

"Máu rồng có khả năng chữa trị vết thương rất mạnh, hơn nữa còn có thể nâng cao thiên phú và cấp bậc hiện có của nhân loại. Là thứ cực kỳ quý hiếm."

Dừng một chút, 098 mới nói tiếp.

"Những tên kiếm sĩ đưa ngài đến đây, chính là muốn trao đổi một vài cây Long tiên thảo. Mặc dù tác dụng của Long tiên thảo không sánh được với máu rồng, có điều rất được nhân loại trọng dụng."

"Mấy cây cỏ đó là Long tiên thảo à?"

Ánh mắt Lăng Sơ Nam hướng về phía bụi cỏ rậm rạp trong Long cốc.

"Đúng vậy."

Mãi một lúc lâu mà trân bảo tân nhiệm của mình vẫn chưa đáp lại, cự long có chút hoảng loạn.

"Nếu ngươi không muốn kêu ta là chủ nhân, vậy kêu tên của ta được không?"

"Ừm."

Lăng Sơ Nam gật đầu, hơi hơi cử động thân thể, phát hiện cả người mình đều bị cự lông ôm lấy chặt chẽ.

"Có thể buông tôi ra không?"

Cự long quyến luyến không rời buông Lăng Sơ Nam ra.

Lúc này Lăng Sơ Nam mới nhận ra trên người mình không mặc gì cả, cách đó không xa chính là một đống mảnh vải quần áo lả tả rơi dưới đất.

"Ngài có quần áo không?"

"Bảo bối như vậy rất đẹp."

Cự long gần như lập tức đáp lại.

"......Quần áo."

"Có...Có."

Cự long có chút ủy khuất, sau đó nâng cơ thể to lớn của mình dậy.

Lăng Sơ Nam gần như ngẩng thẳng cổ mới có thể nhìn thấy đầu nó, vừa xem thoáng một chút liền cúi đầu.

"Làm....Làm sao vậy?"

Cự long có cảm giác mình bị ghét bỏ, nhưng lại không biết nguyên nhân là thế nào, giọng nói có chút hoảng loạn.

"Quá cao, nhìn mệt."

Lăng Sơ Nam ăn ngay nói thật.

098 :"Ký chủ, ngài thẳng thắn quá rồi."

Nếu không phải biết rõ cự long này là ai, hiện tại ký chủ nhất định đã bị băm thành thịt vụn rồi.

"Như vầy thế nào?"

Cự long đột nhiên lắc mình biến hóa. Nam nhân đứng trước mặt Lăng Sơ Nam ước chừng cao gần hai mét, làn da màu mật ong, gương mặt thâm thúy góc cạnh, mái tóc đen dài và đôi mắt sâu thẳm, khí thế trên người vô cùng sắc bén. (Đây không phải cổ trang nhưng cũng không phải hiện đại, mình cảm thấy để nam nhân hay hơn là đàn ông, nên để vậy nhen.)

Nguyên thân ở thế giới này của Lăng Sơ Nam không thấp, đã 1 mét 8, có điều khi đứng bên cạnh nam nhân này lại chỉ như một nhóc con. Lăng Sơ Nam cẩn thận đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở giữa hai chân y, dưới đáy lòng hút một ngụm khí lạnh.

"Lớn quá đi!"

098 :"....." Nó có nên nhắc nhở ký chủ là bản thể của rồng có hai cái jj* không?

*là cái đó đó.

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Cảm giác nhất định rất kí©h thí©ɧ."

Nó vẫn không nhắc nhở thì hơn.

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam khiến cự long có chút không được tự nhiên. Y nhớ hình như bình thường nhân loại đều mặc quần áo, mà Long tộc bọn họ đều rất ít khi biến thành nhân loại, cho nên đương nhiên không có loại thói quen này. Ngay lúc cự long đang tự hỏi có nên biến ra quần áo để mặc hay không, trân bảo của y đột nhiên lên tiếng, cậu gọi.

"Chủ nhân~"

Giọng nói của Lăng Sơ Nam vô cùng nhẹ nhàng, không hề mang theo cảm xúc dư thừa nào, cũng chẳng có hàm ý câu dẫn, nhưng cố tính ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bộ vị nào đó của cự long.

Nghe xưng hô này phát ra từ miệng của Lăng Sơ Nam, 098 gần như theo bản năng muốn che lại hai mắt, nó cơ hồ đã đoán được kết quả tiếp theo.

Nhưng lần này 098 lại đoán sai.

Cự long thực sự đã có phản ứng, nhưng lại là một con rồng ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam chuẩn bị mặc quần áo, y cũng chưa dám làm ra hành động gì.

"Ký chủ, tui nghi ngờ mị lực của ngài với y đã giảm xuống rồi."

098 nói. Nếu là trước kia, ký chủ mà cởi hết, tên gia hỏa này nhất định đã sớm nhào đến ăn sạch.

"Y chỉ là quá thẹn thùng thôi."

Lăng Sơ Nam nói.

"Ngươi không thấy y còn chẳng dám nhìn ta sao?"

098 lại quay sang nhìn cự long, nhận ra y khắp nơi nhìn loạn, nhưng lại không hề nhìn Lăng Sơ Nam, hơn nữa nơi nào đó vẫn còn rất có tinh thần.

Lúc này, Lăng Sơ Nam cầm quần áo, sau đó quay đầu nhìn cự long vẫn đang thẹn thùng, biểu tình có chút vô thố, giọng nói cũng tràn đầy vô tội, nói.

"Chủ nhân, tôi vẫn chưa mặc quần áo."

"Ta...Ta giúp ngươi."

Ánh mắt của cự long thật cẩn thận dừng trên gương mặt Lăng Sơ Nam, sau đó nhận lấy quần áo trên tay cậu.

Kết quả có thể đoán trước, cự long chưa từng mặc qua quần áo của nhân loại, trình độ có thể nói vô cùng tàn tạ, đương nhiên không thể tránh tiếp xúc da thịt, hơn nữa Lăng Sơ Nam còn cố ý thân cận, nháy mắt liền lau súng cướp cò.

098 nhìn hai người họ không ngoài ý muốn lăn lên giường, trong lòng tuyệt vọng. Ký chủ là bởi vì thế giới trước nguyên nhân thân thể không được tốt dẫn đến dục cầu bất mãn, cho nên bây giờ mới muốn hoàn toàn bạo phát sao?

"098, đừng có âm thầm phỉ báng ta."

Lúc này, khi 098 nghe được giọng nói của Lăng Sơ Nam, quyết định không nhắc nhở ký chủ, Long tộc khai trai có bao nhiêu lợi hại.

----

Chương 47
« Chương TrướcChương Tiếp »