Chương 41

Chương 41

Edit : YuTuyTien

---Bắt đầu từ thế giới thứ tư sẽ chuyển sang wordpress nhe. Ở truyenhdt.com mình vẫn đăng nhưng sẽ cắt khúc vài chỗ mlem. Sẽ có thông báo sớm nhất về wordpress. Iu ạ

Lúc này trời đã bắt đầu tối đen, biệt thự Đoạn gia lại bật đèn sáng rực. Mặc dù Đoạn Trình Uyên đã nói rằng sẽ không trở về mừng sinh nhật với Lăng Sơ Nam, nhưng đám người hầu vẫn tổ chức một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật cho tiểu thiếu gia nhà mình.

Thấy Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam trở về, ánh mắt bác quản gia tràn ngập lo lắng, bước lên định đặt câu hỏi, nhưng đã bị Đoạn Trình Uyên đánh gãy.

"Tiểu thiếu gia không được khoẻ, cần phải nghỉ ngơi."

"Vâng ạ."

Khϊếp sợ trước uy nghiêm của Đoạn Trình Uyên, không có ai dám hỏi nhiều, thậm chí gần như chẳng có một ai dám ngẩng mặt nhìn y.

Hiện tại Lăng Sơ Nam đã yên tĩnh hơn rất nhiều, Đoạn Trình Uyên đặt Lăng Sơ Nam nằm lên giường, hít một hơi thật sâu, ảo não mà nhìn nơi nào đó đã có phản ứng của bản thân, muốn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Có điều eo còn chưa kịp thẳng lên, đã bị một lực đạo kéo tay lại, động tác kế tiếp của Lăng Sơ Nam càng khiến cơ thể Đoạn Trình Uyên trở nên cứng đờ.

Ánh mắt Lăng Sơ Nam đầy mê man, khoé mắt phiếm hồng, cậu nắm lấy cánh tay Đoạn Trình Uyên chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng câu cả hai tay ôm lấy cổ y, liên tục cọ cọ vào l*ng ngực y.

"Ba ba, nóng..... Muốn tắm...."

098:".....Ký chủ, ngài còn tiếp tục như vậy sẽ bị ăn đấy."

"098, không ngờ ngươi lại đột nhiên thông minh lên hẳn."

"......"

Trước đó, Đoạn Trình Uyên vẫn luôn cho rằng, bản thân đối với Lăng Sơ Nam là tình cảm cha con, cho dù y nhận ra tính chiếm hữu mãnh liệt của bản thân có chút không bình thường, nhưng y lại chưa từng nghĩ đến hướng khác.

Mãi cho đến khi Đoạn Trình Uyên nhìn thấy Lăng Sơ Nam bị Viên Thành Việt đè dưới thân, y rốt cuộc mới ý thức được, cái gì mà tình cảm cha con chứ? Quả thực nực cười.

Từ đầu đến cuối, người y muốn chỉ có Lăng Sơ Nam.

Bảo bối của y, chỉ có thể là của y.

"Được, chúng ta đi tắm."

Đoạn Trình Uyên dễ dàng bế Lăng Sơ Nam lên, bước thẳng đến phòng tắm.

🦀🦀🦀

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam không hề đến trường, cơ thể hiện tại của cậu quá yếu, phát sốt rồi.

"Kiến nghị ký chủ lần sau đừng chơi trò gì quá kí©h thí©ɧ nữa."

098 một chút cũng không muốn an ủi Lăng Sơ Nam.

"Ngươi một chút cũng không thèm đau lòng cho ta."

Lăng Sơ Nam lên án.

"Ngày hôm qua, ta tốt xấu gì cũng đã kiếm được 20% giá trị nghịch tập."

"Ký chủ giỏi quá."

Ngữ khí khen ngợi của 098 không chút dao động. Nó đã suy nghĩ cẩn thận, hôm qua Lăng Sơ Nam, không đúng, hằn là phải bắt đầu từ một tuần trước đã thiết kế tình trạng ngày hôm qua, đem Đoạn Trình Uyên gạt ra nước ngoài cũng chính là để chơi play thuốc kiếm kí©h thí©ɧ. Lăng Sơ Nam khẳng định đã sớm ăn chắc Đoạn Trình Uyên, làm gì có chuyện để y không thể trở lại mừng sinh nhật cùng mình. Lên kế hoạch để Đoạn Trình Uyên ra nước ngoài là muốn cho nữ chính một cơ hội ra tay, thừa dịp này cố ý để cô ta lừa mình đi sau đó giả thành bộ dạng đã bị bỏ thuốc, chính là vì câu dẫn ba ba ngốc nhà mình. Còn về nhiệm vụ, hoàn toàn chỉ là nhân tiện.

Nhìn gương mặt vì phát sốt mà đỏ bừng của ký chủ, 098 chỉ có thể tỏ vẻ, tự làm bậy không thể sống.

--Hãy sống như những thiên thần trên truyenhdt.com, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.

"Ta dám cam đoan trong suốt mười năm nay, ta chưa từng nhìn thấy Đoạn Trình Uyên có quan hệ thân mật với bất kì người nào, vậy tại sao kỹ thuật của y lại tốt đến vậy hả?"

Lực chú ý của Lăng Sơ Nam rất nhanh đã chuyển hướng sang vấn đề khác.

"Haizz, lần đầu tiên ta gặp y thì y cũng đã 22 tuổi. Lúc trước nghe người thân của y nói, y chưa từng quen bạn trai hay bạn gái nào mà."

"......Đại khái chắc là do thiên phú đi."

Hiển nhiên, 098 đối với đề tài này có chút khó xử.

"Ừ."

Lăng Sơ Nam có vẻ đồng ý với cách nói của 098.

"Ta rất thích thiên phú này của y."

"......"

Đoạn Trình Uyên không phải là một người thích rối rắm mãi một vấn đề, ít nhất là một người rất dễ thích ứng. Đương nhiên đối với việc chuyển từ ba ba thành người yêu gì đó, một chút cũng không hề cảm thấy có cái gì không đúng, dễ dàng chấp nhận.

Có điều, hình thức ở chúng của hai người kỳ thật cũng chẳng có biến hoá đặc biệt gì. Bản thân Đoạn Trình Uyên vốn là Lăng Sơ Nam nói gì nghe nấy, thái độ lại chỉ hận không thể sủng ái cậu lên đến tận trời, hiện tại càng trở nên không có điểm mấu chốt.

Đám người hầu phát hiện, bắt đầu từ hôm sinh nhật của tiểu thiếu gia, dường như tình cảm của ông chủ và tiểu thiếu gia càng trở nên thân mật.

Không, phải nói là từ đầu đã rất thân mật rồi, chỉ là bây giờ giữa hai người họ dường như nhiều thêm gì đó, có điều bọn họ lại không rõ đó là cái gì.

Nhưng mà cũng không có ai dám hỏi.

Ngoại trừ Trì Phong.

Trì Phong cuối cùng cũng lựa được một buổi chiều, thừa dịp Đoạn Trình Uyên không có ở đây, len lén đến tìm Lăng Sơ Nam đang phơi nắng ở sân.

"Tiểu thiếu gia, cậu và Đoạn gia..."

"Hửm?"

Biểu tình Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc.

"Chúng tôi làm sao?"

"Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có cảm giác..."

Trì Phong cố gắng hình dung nửa ngày, cuối cùng cũng không tìm được từ nào thích hợp.

"Kì kì."

"Bởi vì ba ba đang yêu."

Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói.

Trì Phong ngây ngẩn cả người, hắn có tưởng tượng như thế nào cũng không thể hình dung ra được hình ảnh Đoạn Trình Uyên - người đã độc thân vài thập niên lại yêu đương. Có điều, dạo gần đây hình như Đoạn Trình Uyên thực sự đang có dáng vẻ của người rơi vào lưới tình, khắp người đều là hơi thở ngọt ngào. Mãi một lúc lâu, Trì Phong mới hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng.

"Với... Với ai vậy?"

"Cái gì mà với ai?"

Trước khi Lăng Sơ Nam trả lời, thanh âm lạnh như băng của Đoạn Trình Uyên đã vang lên sau lưng Trì Phong.

Trì Phong sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, theo phản xạ mà lùi về sau vài bước, sau đó mới ý thức được dường như phản ứng của mình hơi lớn, cười gượng một tiếng.

"Không... Không có gì. Đoạn gia, tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Sau đó, Trì Phong cũng không dám xem thử sắc mặt của Đoạn Trình Uyên, lui về sau thêm hai bước nữa mới nhanh chóng chạy ra khỏi sân. Lúc hắn chạy đến khúc ngoặt trong hành lang, trong lúc vô tình lại quay đầu, khoé mắt một lần nữa rơi vào hình bóng của hai người trong sân, nhất thời nhịp tim ngừng đập, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, sau đó cụp một tiếng mà đυ.ng đầu vào tường.

Phát hiện tầm mắt của lão đại nhà mình lần nữa chiếu đến đây, Trì Phong bất chấp đầu đã bị đυ.ng sưng lên, giống như trốn chạy mà vội vã rời khỏi.

Chạy được một quãng xa rốt cuộc hắn mới dám dừng lại, che lại cái trán đau nhức, có điều khϊếp sợ trong mắt vẫn chưa từng tan đi. Vừa nãy hình như hắn nhìn thấy... Lão đại và tiểu tổ tông đang ôm hôn?

"Ba ba, ba doạ chú Trì rồi."

Lăng Sơ Nam dựa vào người Đoạn Trình Uyên, cọ cọ lên cổ y.

"Bảo bối đừng nhúc nhích."

Thanh âm Đoạn Trìn Uyên có chút khàn khàn.

"Cơ thể của con vẫn chưa khoẻ hẳn."

"Con đã khoẻ rồi."

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

"Không tin thì ba ba kiểm tra xem."

Nói xong, Lăng Sơ Nam bắt đầu nắm lấy tay Đoạn Trình Uyên đặt lên người mình.

098:......Rõ ràng là đang khiêu chiến sức chịu đựng mà.

---Hãy sống như những thiên thần trên truyenhdt.com, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.

Lăng Sơ Nam lại nằm trên giường ba ngày liền, điều này khiến cho cậu không quá hài lòng với cơ thể hiện tại.

"Quá yếu ớt."

"Ký chủ, cơ thể của ngài mang thuộc tính suy nhược, không thể làm những vận động kịch liệt, kiến nghị tiết chế."

098 lại lần nữa khuyên nhủ.

"Ta sẽ chú ý."

Lăng Sơ Nam nghiêm túc trả lời.

"Lần trước ngài cũng nói như vậy."

"Lần sau ta sẽ chú ý không làm bên ngoài."

"......"

Ngày thứ tư, rốt cuộc Lăng Sơ Nam cũng bước xuống giường, cậu đang muốn đến bệnh viện thăm Viên Thành Việt.

Nghe Trì Phong nói, Viên Thành Việt ít nhất bị gãy hai cái xương sườn, có lẽ phải nằm ở bệnh viện tịnh dưỡng mấy tháng.

Đương nhiên Đoạn Trình Uyên sẽ không yên tâm để bảo bối nhà mình đến gặp người đã suýt chút nữa xâm phạm cậu, cho nên mặc dù không ngăn cản ý định đến thăm Viên Thành Việt của Lăng Sơ Nam, nhưng y phải đi cùng cậu đến đó.

Lúc hai người bước đến trước cửa phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Viên Thành Việt đang cãi nhau với Tiêu Nguyên Lâm bên trong. Trong tay Tiêu Nguyên Lâm cầm một quả táo, mà Viên Thành Việt lại nhìn quả lê duy nhất trong giỏ, hai người liền tranh cãi xem táo và lê cái nào ngon hơn, thanh âm còn vang ra tận ngoài hành lang.

Ánh mắt Lăng Sơ Nam hiện lên một đạo ý cười, dường như bắt đầu từ lần hai người cãi nhau về tàu hủ mặn và tàu hủ ngọt cái nào mới ngon, bọn họ liền thường xuyên phát sinh tranh chấp từ những điều nhỏ nhặt, có điều Viên Thành Việt chưa từng cãi thắng lần nào.

Xác thực, khi Lăng Sơ Nam gõ lên cánh cửa phòng bệnh, Viên Thành Việt đã bắt đầu dùng vẻ mặt ghét bỏ gặm táo, mà Tiêu Nguyên Lâm lại cầm quả lê duy nhất trong giỏ trái cây, đầy vui vẻ cắn xuống.

Có điều, khi hai người nhìn thấy Đoạn Trình Uyên bước vào phòng, trong nháy mắt đồng thời bị sặc.

Tiêu Nguyên Lâm ho đến tê tâm liệt phế, mà Viên Thành Việt vì động vào vết thương trên người, nhất thời đau đến vẻ mặt trắng bệch.

Lăng Sơ Nam muốn bước đến vỗ lưng cho Viên Thành Việt, có điều trước khi hai chân cậu di chuyển, cánh tay đã bị Đoạn Trình Uyên nắm lấy.

"Đàn ông khi ghen thật đáng sợ."

Lăng Sơ Nam nói với 098 như thế.

098 quyết định lần này không thèm để ý đến cậu.

Mãi một lúc lâu, hai người mới có thể bình thường trở lại. Tiêu Nguyên Lâm đỏ mặt, lặng lẽ đem quả lê bị cắn một miếng giấu ra sau lưng.

"Em trai Nguyên Lang, cậu, hai người đến thăm Viên Thành Việt ạ? Vậy thì... Con đột nhiên nhớ hình như có chuyện chưa làm, con phải đi trước. Cậu, em trai Nguyên Lang, gặp lại sau nha!"

Sau đó Tiêu Nguyên Lâm mới liếc sang Viên Thành Việt đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình, cô sớm đã biết tội tình mà Viên Thành Việt gây ra, chỉ tỏ vẻ vô cùng đồng tình, sau đó không hề nghĩa khí mà bỏ chạy.

"Đoạn.... Đoạn Nguyên Lang, chú Đoạn, chào hai người. Mời... Mời ngồi."

Không biết là do đau hay là do sợ, thanh âm của Viên Thành Việt có chút lắp bắp.

Có Đoạn Trình Uyên ở đây, Lăng Sơ Nam cũng không thể ở lại phòng bệnh của Viên Thành Việt được lâu, chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu liền rời đi.

Ánh mắt Viên Thành Việt khi nhìn về phía Lăng Sơ Nam có chút phức tạp, có điều ngại Đoạn Trình Uyên đang ở đây, cuối cùng cũng không dám nói gì.

"Vừa rồi có phải hắn muốn thổ lộ với ta hay không?"

Lăng Sơ Nam một bên rời khỏi bệnh viện, một bên nói chuyện với 098.

"Ký chủ, ngài nghĩ nhiều rồi."

098 không biết phải đối mặt với loại ký chủ tự luyến này như thế nào.

"Không đâu, ra cảm thấy hắn hẳn đã yêu thầm ta rất lâu rùi, sau đó trải qua sự tình lần trước, rốt cuộc mới nhận ra được tình cảm của mình dành cho ta."

Lăng Sơ Nam phân tích cho hệ thống nhà mình nghe.

"Ngươi có thể thấy rõ, lần đó nữ chính tỏ tình với ta, hắn có phản ứng lớn đến như vậy, đây có thể chứng minh."

Nghe ký chủ nói thế, 098 hình như cảm thấy rất có đạo lý, cho nên nó dao động.

"Có lẽ ngài đoán đúng."

"Đùa một chút thôi."

Lăng Sơ Nam đột nhiên nói thêm.

"......"

Đối với hành vi trêu đùa ác liệt mỗi ngày của ký chủ, 098 quyết định trong thời gian ngắn sẽ không nói chuyện với cậu nữa.

"098, hiện tại nữ chính thế nào rồi?"

098 vừa mới hạ được quyết tâm lập tức liền phá vỡ nguyên tắc của mình.

"Thưa ký chủ, nữ chính uống phải thuốc do cô ta bỏ vào, sau đó dã chiến với ba tên lưu manh trong hẻm nhỏ, đã mất đi khả năng ở bên nam chính rồi."

098 dừng một chút.

"Có một hiện tượng rất kỳ lạ, căn cứ theo tình hình theo dõi, hôm đó nam chính đã từng đi ngang qua con hẻm, có điều từ khi đi vào đến lúc trở ra, tổng thời gian chỉ khoảng mười phút, đều là cùng một người."

Nói cách khác, nam chính nhìn thấy nữ chính bị mấy tên lưu manh khinh nhục, nhưng hắn lại không hề ra tay cứu cô ta.

---Hãy sống như những thiên thần trên truyenhdt.com, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.

-----

Chương 42