- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
- Chương 31
Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
Chương 31
Chương 31
Edit : YuTuyTien
Trong hai năm này, Đoạn Trình Uyên đã đem người làm trong nhà toàn bộ rửa sạch một lần, có điều tuy rằng như vậy, nhưng không gian hoạt động của Lăng Sơ Nam vẫn còn hạn chế.
Nhà cũ rất lớn, hơn nữa hiện tại Lăng Sơ Nam vẫn còn là một đứa bé mắc chứng tự bế, cho nên nhìn qua cũng không có cảm giác không tự do.
Gần đây, Đoạn Trình Uyên có thói quen sau khi ăn xong cơm chiều sẽ mang Lăng Sơ Nam đến hậu viện tản bộ, mà lúc đó y mới có thời gian tâm sự với Lăng Sơ Nam. Có điều vẫn như cũ đa số là tự Đoạn Trình Uyên nói, Lăng Sơ Nam nghe, thỉnh thoảng Lăng Sơ Nam trả lời lại vài chữ, như vậy cũng đủ để Đoạn Trình Uyên vui vẻ cả ngày trời.
Hôm nay Đoạn Trình Uyên không thể về nhà, công việc này liền chuyển cho Trì Phong. Trì Phong dắt theo vị tiểu tổ tông này đến hậu viện, tay hắn còn cầm theo một mâm trái cây, đi phía sau Lăng Sơ Nam, nhịn không được khuyên nhủ.
"Ai da tiểu thiếu gia, cậu ăn một miếng đi. Nếu không lát nữa Đoạn thiếu trở về, biết cậu không ăn trái cây sẽ tức giận đấy."
"Anh ta quá là thú vị."
Lăng Sơ Nam nói với 098.
"Anh ta hình như sắp khóc rồi."
Đối với đối tượng luôn bị ký chủ khi dễ này, 098 tỏ vẻ rất thích vây xem.
Vào lúc này, điện thoại của Trì Phong vang lên, hắn nhìn thông báo trên màn hình, quay sang cười cười với Lăng Sơ Nam, bưng mâm trái cây đến một bên nghe điện thoại.
"Alo?"
"Giúp ta nghe lén điện thoại của hắn."
Lăng Sơ Nam ngồi lên chiếc xích đu, nói với 098.
Hai phút sau, Trì Phong cúp điện thoại, sắc mặt rất khó coi.
"Ký chủ, trong điện thoại nói Đoạn Trình Uyên đã xảy ra chuyện."
098 báo cáo đúng sự thật.
"Người gọi đến là Trương Minh Sa."
Trương Minh Sa là một thuộc hạ khác của Đoạn Trình Uyên, tuy diện mạo hung hãn nhưng tính tình lại rất thật thà. Lăng Sơ Nam đã gặp hắn vài lần, ấn tượng rất sâu, bởi vì lần đầu tiên hắn gặp Lăng Sơ Nam đã lấy một cây kẹo, muốn bắt cóc cậu, cuối cùng bị Đoạn Trình Uyên đánh một trận.
Trì Phong trở lại chỗ Lăng Sơ Nam, sắc mặt có chút nghiêm túc, dường như đang đấu tranh tư tưởng, sau một lúc lâu mới hạ được quyết tâm, ngồi xổm xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Lăng Sơ Nam.
"Tiểu thiếu gia, chú Trì có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà ngoan ngoãn, không chạy lung tung nơi khác có được không?"
Kỳ thật Trì Phong không quá chắc chắn rằng Lăng Sơ Nam có thể nghe hiểu được hết lời hắn nói hay không, có điều hiện tại hắn thực sự rất gấp gáp.
Bởi vậy khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam đã gật đầu, hắn cơ hồ đã lập tức đứng dậy, sau đó đưa Lăng Sơ Nam đến đại sảnh liền vội vã chạy đi.
"Ta cảm thấy có âm mưu gì đó."
Lăng Sơ Nam ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng đi xa của Trì Phong.
098 tán đồng :"Tui cũng có cảm giác như vậy."
Mấy ngày nay Lăng Sơ Nam đã cùng 098 đạt thành một bầu không khí hoà hợp, tương tự là Lăng Sơ Nam đưa ra ý kiến, còn 098 vô điều kiện tán thành. Ai biểu phía trên ký chủ của nó có ô dù làm chi?
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Minh Sa vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về, gương mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương. Vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam an ổn ngồi trên sô pha, liền nhẹ nhàng thở ra một chút.
"Tiểu thiếu gia, Đoạn thiếu đã xảy ra chuyện, nhà cũ không còn an toàn nữa, tôi đến mang cậu đi."
Nhìn người đàn ông mặt đầy mồ hôi trước mắt, Lăng Sơ Nam đột nhiên có chút thấp thỏm .
"098, ngươi cảm thấy lời hắn nói có phải là sự thật hay không?"
098 trở nên trầm mặc một lúc.
"Trong cốt truyện, Trương Minh Sa đã từng xuất hiện qua với Trì Phong, đối với Đoạn Trình Uyên cũng không nổi lên tâm tư phản bội, cho nên...."
Lời hắn nói rất có khả năng là sự thật.
Thấy bé trai ngồi trên sô pha không hề có hành động gì, chỉ mở to đôi mắt nhìn chăm chăm mình, Trương Minh Sa lại càng khẩn trương sốt ruột. Cho dù như thế, hắn cũng không hề cưỡng chế đem Lăng Sơ Nam rời đi, chỉ là thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa một chút.
"Tiểu thiếu gia, kẻ địch sắp đuổi đến đây rồi."
Lăng Sơ Nam nhìn hắn một cái, sau đó nhảy xuống sô pha, Trương Minh Sa duỗi tay muốn ôm lấy cậu, lại bị cậu né tránh. Nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã muốn bắt Lăng Sơ Nam đi, liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, không khỏi cười gượng một cái.
"Vậy tiểu thiếu gia nhớ theo sát tôi nha."
Lăng Sơ Nam đi theo Trương Minh Sa lên xe, sau đó liền ngồi vào ghế sau.
Kỹ thuật lái xe của Trương Minh Sa rất ổn, có điều tốc độ chạy quá nhanh, thỉnh thoảng hắn còn nhìn kính chiếu hậu nhắc nhở Lăng Sơ Nam cẩn thận.
"Ký chủ, có ba chiếc xe đang đuổi theo phía sau."
098 báo cáo.
"Đều là kẻ thù của Đoạn Trình Uyên."
"Ừm. Có tra được Đoạn Trình Uyên đang ở đâu không?"
Lăng Sơ Nam vẫn có chút không tin rằng y đã xảy ra chuyện.
098:"Không tra được. Ký chủ, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, 098 không có cách nào tra rõ vị trí của nhân vật trong cốt truyện. Nhưng hiện tại vẫn đang trong quá trình theo dõi, tạm thời chưa phát hiện được gì. Có điều xe của Trì Phong đang chạy đến đây."
Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa xe.
098 có chút lo lắng.
"Ký chủ, cát nhân tự có thiên tướng, khi cốt truyện bắt đầu, Đoạn Trình Uyên vẫn còn sống, cho nên hiện tại y chắc chắn không có chuyện gì."
"Lòng người khó đoán."
Lăng Sơ Nam đột nhiên sâu kín nói một câu.
098 có chút không rõ, đang muốn hỏi lại, chiếc xe đột nhiên dừng.
Nơi này là một khu dân cư bình thường, lúc này Trương Minh Sa đã cắt đuôi được mấy chiếc xe phía sau, hắn quay đầu nhìn Lăng Sơ Nam cười cười.
"Tiểu thiếu gia, Đoạn thiếu đang ở trong này, tôi mang cậu đi tìm y."
Lăng Sơ Nam thuận theo bước xuống xe, theo Trương Minh Sa rẽ trái rẽ phải đi sâu vào trong khu dân cư.
Sau đó, khi đến một chỗ hẻo lánh, cậu liền bị một họng súng lạnh ngắt chỉa vào đầu.
Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn Trương Minh Sa, lại nhìn khẩu súng trong tay hắn, trầm mặc chớp chớp mắt.
Cánh tay Trương Minh Sa hơi run lên, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, có điều tất nhanh hắn đã lấy lại cảm xúc, quay đầu nói.
"Tiểu thiếu gia, thực xin lỗi, nếu cậu muốn trách thì cứ trách tôi đi."
Sau đó hắn liền nhìn lên camera đang treo trên tường.
"Nhớ kỹ lời nói của mấy người. Chỉ cần tôi gϊếŧ nó, lập tức phải thả con gái tôi ra."
Tình thế đột ngột xoay chuyển, 098 ban đầu còn khẳng định Trương Minh Sa tuyệt đối sẽ không phản bội, hiện tại trong lòng liền tràn đầy nôn nóng, đều là do nó không cẩn thận, nếu ký chủ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Chính vào lúc này, Lăng Sơ Nam mở miệng, thanh âm của cậu rất bình tĩnh, giống như một chút cũng không hề bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, cậu hỏi 098.
"Con gái của hắn là ai?"
"Xin ký chủ chờ một chút."
Một lát sau 098 liền trả lời.
"Trong cốt truyện, vợ của Trương Minh Sa vì khó sinh mà qua đời, con gái vào năm hai tuổi bị bắt cóc, phía sau lưng gần cổ có một nốt ruồi đỏ."
"Nữ chính?"
Lăng Sơ Nam nhớ lại phần miêu tả của cốt truyện.
"Bây giờ nữ chính đang ở nước ngoài?"
"Không có. Nữ chính được người nhận nuôi mang về nước, hiện tại chắc đang ở trong nước."
098 rất nhanh đã trả lời. Nói cách khác, Trương Minh Sa hiển nhiên đang bị lừa, có điều cuối cùng 098 cũng hiểu được câu lòng người khó đoán khi nãy của Lăng Sơ Nam là ý gì.
Nhưng mà hiện tại câu nói này vẫn chưa cần thiết, thì Trương Minh Sa đã run rẩy bóp cò súng.
Chỉ trong nháy mắt, Lăng Sơ Nam đột nhiên ngồi xổm xuống, nhanh chóng né tránh viên đạn bắn ra, động tác của cậu vô cùng nhanh nhạy, đồng thời dùng sức đánh rớt cây súng trong tay người đàn ông. Trong tay không biết từ bao giờ đã nắm một viên đá, thừa diệp đối phương vẫn còn đang thất thần, nhanh chóng đánh vào một huyệt vị sau cổ hắn.
Nhưng hiện tại cơ thể của Lăng Sơ Nam vẫn còn nhỏ, sức lực đương nhiên cũng không có bao nhiêu lớn, một đòn này không tạo được cho đối phương quá nhiều thương tích, chỉ khiến hắn lảo lảo khụy một chân xuống đất. 098 đang định nhắc nhở ký chủ mau chạy đi, lại không ngờ Lăng Sơ Nam nhặt được một viên gạch ở chỗ nào đó, vô cùng lưu loát dùng nó đập mạnh vào gáy của người đàn ông.
Ước chừng qua hai cú đập như vậy của Lăng Sơ Nam, người đàn ông cao lớn nọ mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Lăng Sơ Nam thở hồng hộc nhặt cây súng dưới chân lên, thân thể này vẫn còn quá yếu.
"Ký chủ cẩn thận!"
Chính vào lúc này, Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm ngoan từ phía sau truyền đến, cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt điên cuồng giơ súng về phía mình, tiếng súng đã vang lên, viên đạn chuẩn xác nhắm thẳng vào đầu cậu bay đến.
Chiếu theo tốc độ của viên đạn, thân thể hiện tại của Lăng Sơ Nam đương nhiên không thể né tránh.
"098! Nhiệm vụ lần này có khả năng phải thất bại rồi."
098 áy náy nói:"Thực xin lỗi ký chủ...."
Nhưng mà đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, Lăng Sơ Nam ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt đầy quen thuộc của Đoạn Trình Uyên, y nói.
"Bảo bối, đừng sợ, ba đến rồi!"
Màu sắc đỏ chói từ trong ngực của người đàn ông mãnh liệt trào ra, thấm ướt bàn tay của Lăng Sơ Nam. Cậu cảm thấy tay mình có chút nóng, mà hai mắt cũng rất nóng.
"Bảo bối, không có việc gì đâu.... Đừng khóc."
Thần sắc của Đoạn Trình Uyên có chút hoảng loạn, cố hết sức muốn nâng tay lên sờ sờ gương mặt Lăng Sơ Nam, nhưng vừa đưa được một nữa, đã lập tức rũ xuống, vẫn cứ duy trì tư thế đang quỳ kia.
"Ha ha ha! Nếu đã chết vậy thì tốt. Mày chết rồi, sau này không ai có thể tranh giành quyền sở hữu Đoạn gia với tao. Là của tao, tất cả đều là của tao! Ha ha ha!...."
Lăng Sơ Nam lặng nhìn Đoạn Trình Uyên, lại nhìn về phía người đàn ông đang điên cuồng cười ở đầu hẻm, sau đó giơ cây súng trên tay lên.
"Bằng bằng bằng bằng!"
Bốn tiếng súng vang lên, người đàn ông nọ phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, máu từ tứ chi ào ạt chảy ra, hắn hoảng sợ nhìn vào đứa bé mà mình cho rằng không hề có chút uy hϊếp nào, định nhặt cây súng bị rớt bên cạnh, nhưng gân tay và gân chân đều bị bắn đứt, không thể làm ra bất kì cử động nào, thấy Lăng Sơ Nam càng ngày càng đến gần.
"Mày... Mày định làm gì?"
Lăng Sơ Nam không nói gì, chỉ nhấp môi, lấy một cây dao nhỏ từ trong túi ra.
Bắt đầu từ cánh tay cầm súng của người đàn ông, Lăng Sơ Nam cứ một dao một dao cắt xuống, mỗi một dao là một miếng thịt. Biểu tình của cậu vô cùng nghiêm túc, giống như đang làm một việc gì đó rất quan trọng.
Người đàn ông nọ đã không còn sức kêu la, gương mặt vặn vẹo chỉ hận không thể ngất xỉu, nhưng mỗi lần khi hắn sắp rơi vào hôn mê, Lăng Sơ Nam vẫn luôn có biện pháp khiến hẳn tỉnh táo trở lại.
Khi nhìn tiểu ác ma này, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ -- mau gϊếŧ hắn chết đi.
"Ký chủ! Ký chủ!"
098 đã gọi rất lâu nhưng ký chủ của nó vẫn không hề đáp lại, nó nhịn không được liền lớn tiếng kêu lên.
"Ký chủ! Đoạn Trình Uyên vẫn còn có cách cứu được, ngài mau tỉnh táo lại đi!"
"Ta rất tỉnh táo!"
Động tác trên tay Lăng Sơ Nam dừng lại một chút, ngữ khí rất bình thản.
"Có cách gì?"
098 bị thanh âm đột nhiên phát ra của Lăng Sơ Nam doạ cho hoảng sợ, có điều nó rất nhanh đã trả lời.
"Ngài hiện tại có thể dùng 1000 điểm năng lượng đổi từ cửa hàng hệ thống một lá bùa hoàn nguyên, như vậy có thể khiến y sống lại."
Giống như sợ Lăng Sơ Nam không tin, 098 tiếp tục nói.
"Tui vừa mới xin chỉ thị từ tổng bộ, trên đó đáp lại rằng có thể cho ký chủ một lần cơ hội mở ra cửa hàng hệ thống."
Đây là đãi ngộ mà bất kỳ vị ký chủ nào trước đây cũng không có được, hơn nữa bùa hoàn nguyên vốn dĩ cần đến một vạn điểm năng lượng, đến tay ký chủ này của nó chỉ còn có một ngàn, quả nhiên ký chủ nhà nó có ô dù rồi!
"Vậy đổi đi!"
Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc dưới đất.
"Lần này tạm tha cho mày."
Dứt lời liền đâm dao phẫu thuật trong tay vào tim hắn.
098:"......"
"Có điều ký chủ, nguyên lý của bùa hoàn nguyên chính là vật đổi vật...."
"Sẽ chết sao?"
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Sẽ không. Nhưng mà bất quá vẫn để lại di chứng."
"Vậy nhanh lên, đợi lát nữa xác y sẽ cứng mất."
"......"
------
Chương 32
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
- Chương 31