Chương 25

Edit : YuTuyTien

Nhà hàng vốn dĩ rất yên tĩnh, cho nên khiến giọng nói của Lâm Thiên Hạo trở nên vô cùng chói tai, nhất thời tầm mắt của mọi người đều dồn về đây.

Sở Vân Qua nhanh chóng chặn lại cánh tay đang giơ lên của Lâm Thiên Hạo, giữ chặt sau đó đứng dậy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo vẫn như cũ không hề rời khỏi người Lâm Thiên Hạo. Dáng người của Sở Vân Qua cao hơn Lâm Thiên Hạo một đoạn, từ trên cao nhìn xuống, khiến cho người đang ngước nhìn y không khỏi run rẩy.

Nhà hàng này mặc dù không có paparazi, nhưng hành động của Lâm Thiên Hạo từ trước đến giờ rất cao điệu, hơn nữa bề ngoài của hắn cũng đẹp trai, tuy rằng hiện tại nhìn hắn có chút suy sụp, nhưng ở đây vẫn có vài người ở đây nhận ra hắn là Lâm Thiên Hạo.

Tạm thời không nói tiếp về Lâm Thiên Hạo, bề ngoài của Sở Vân Qua có thể nói là vạn dặm mới kiếm được một người như vậy, hơn nữa khí thế trên người y không giống người bình thường, mà bây giờ cả hai người bọn họ đang tranh đấu vì một người khác.

Khoảng thời gian trước, Lâm Thiên Hạo rùm beng muốn theo đuổi một người thần bí nào đó, còn vô tình bị phóng viên chụp được, cho nên cư dân mạng liền não bổ ra một đống tình tiết máu chó ân oán. Đợi đến khi bọn họ muốn nhìn thử rốt cuộc người thần bí kia là ai, thì lại phát hiện, ngay cả một góc áo của người đó cũng không thể nhìn thấy.

Không biết là cố ý hay trùng hợp, ngay khi Sở Vân Qua đứng lên, thân mình của y đã che lại hình dáng người đang ngồi phía trong.

Bất quá mặc kệ có phải trùng hợp hay không, khi mọi người nhận ra mình không thể diện kiến được dung mạo người thần bí tò mò bấy lâu, liền có chút thất vọng, mà lấy thân phận của bọn họ cũng không thể tự nhiên đứng lên mà dòm ngó.

Có điều, rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại, sôi nổi lấy điện thoại ra, bấm quay phim. Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, thì Lâm Thiên Hạo cũng là người nổi tiếng, nói không chừng còn có thể phát hiện tin động trời gì đó.

Lâm Thiên Hạo đang bị lửa giận làm mất lí trí, làm gì còn có tâm tình nhìn hoàn cảnh hiện tại, hắn chỉ hận không thể một ngụm ăn tươi nuốt sống Lăng Sơ Nam. Ngay khi cánh tay phải bị Sở Vân Qua khống chế, Lâm Thiên Hạo liền vươn cánh tay còn lại giơ về phía Lăng Sơ Nam.

098:"Trong cốt truyện hình như Lâm Thiên Hạo đâu có ngu như vầy a."

Lăng Sơ Nam nâng tách trà lên, uống một ngụm.

"Vậy là, khi con người ở trạng thái cực độ tức giận sẽ sinh ra một vài hành vi quá khích."

Sở Vân Qua không hề hoang mang, ngay cả biểu tình cũng chẳng chút biến hoá, có điều lực đạo của y đã tăng lên.

Trên cổ tay truyền đến từng đợt đau nhức khiến cho Lâm Thiên Hạo không chịu được hô lên, nháy mắt hắn trở nên tỉnh táo, biểu tình thống khổ vặn vẹo.

"Mau buông tay!"

Sở Vân Qua đương nhiên không dễ dàng liền buông tha cho hắn được, lực đạo trên tay lập tức tăng lên một chút, không bao lâu, trên trán Lâm Thiên Hạo đã rịn ra mồ hôi lạnh, ngay cả đứng cũng không vững.

"Ký chủ! Ngài không cản Sở Vân Qua lại sao?"

Dù sao thì nam chính cũng là người có danh tiếng lớn, Sở Vân Qua ức hϊếp hắn như vậy, sẽ có ảnh hưởng không tốt.

"Không sao đâu, y tự có chừng mực."

Lăng Sơ Nam rất có hứng thú ngồi quan sát hai người.

"Nghe nói khi anh hùng đến cứu mỹ nhân bộ dạng sẽ rất đẹp trai, quả nhiên cổ nhân không lừa ta."

098 thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình. Nó lúc trước sao lại không phát hiện ký chủ lại hoa si như vậy?

Có điều Sở Vân Qua quả thực rất đẹp trai, đặc biệt là khi đang đứng đối diện với một tên đầy mặt đều là nước mắt nước mũi giàn giụa, vẻ mặt lại dữ tợn, càng khiến cho chênh lệch giữa hai người như trời với đất.

Mấy người đang hóng hớt trận tranh chấp bên kia không tự giác liền chuyển tầm mắt của mình lên gương mặt Sở Vân Qua.

"Đẹp trai quá!"

Một cô gái đang cầm điện thoại, hai mắt phát sáng nói thành tiếng.

Những người còn lại tuy rằng không nói gì, nhưng không thể nghi ngờ trong lòng họ đều đồng ý với cô gái kia.

So sánh với sự nhàn nhã của Sở Vân Qua, Lâm Thiên Hạo bây giờ còn không có tâm tình đi lo chuyện khác, toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn vào con đau đớn trên cổ tay. Không biết làm sao Sở Vân Qua lại có thể, nhưng hiện tại toàn thân hắn đều không có tí sức lực nào, thậm chí kêu thành tiếng cũng không thể, tất cả dây thần kinh của hắn đều đang kêu gào một chữ -- Đau!

Không biết đã trôi qua mấy thế kỉ liền, rốt cuộc gông cùm xiềng xích trên tay hắn biến mất, Lâm Thiên Hạo cảm giác chân mình đã trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa hắn đã lập tức ngã xuống đất.

Vào lúc này, một giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên bên tai hắn.

"Lâm tổng, tôi tin rằng ngài là một người có giáo dưỡng, chắc hẳn ngài cũng biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói nhỉ."

Lâm Thiên Hạo giương mắt, vừa lúc đối diện với cặp mắt không hề dao động của Sở Vân Qua, theo bản năng hắn liền lùi về sau vài bước, sau đó lảo đảo ngã phịch xuống chiếc ghế dưới chân.

Bất chấp xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo thưa thớt, đầu óc Lâm Thiên Hạo trống rỗng, mặc kệ cơ thể không ổn định của mình, vẻ mặt hoảng sợ, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra khỏi nhà hàng.

Cứ như vậy chạy đi?

Đám người mang tâm tình hóng hớt thấy vậy đều trợn mắt há mồm. Dù thế nào đi nữa Lâm Thiên Hạo cũng là vị tổng tài đứng đầu trong một công ty giải trí lớn, từ trước đến nay hắn đều mang theo vẻ ngoài phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa còn có chút nghiêm túc mỗi khi xuất hiện trước mặt công chúng. Làm sao chỉ bị người ta chặn một đòn đã hối hả chạy đi mất thế kia?

Ngay cả 098 cũng có chút không thể tưởng tượng được, vừa rồi nam chính còn đang hừng hực khí thế, như thế nào lại trở nên túng quẫn vậy hả?

"Thật là khí phách!"

Lăng Sơ Nam nói.

"..."

Thấy Lâm Thiên Hạo đã rời đi, mọi người lập tức duỗi dài cổ nhìn người ngồi sau Sở Vân Qua, lúc nhận ra thì bọn họ đã thấy Sở Vân Qua đang nhìn về phía mình.

Lập tức đám người không hẹn mà cùng quay đầu, giả vờ như không hề có chuyện gì.

----- Truyện chỉ đăng tại truyenhdt.com chính chủ YuTuyTien, không đăng ở nơi khác.

Lâm Thiên Hạo chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ bị ánh mắt của người khác doạ đến nỗi hoang mang lo sợ. Đến tận khi hắn đã rời khỏi nhà hàng, thoát khỏi tầm mắt của người đó, hắn mới chậm rãi bình ổn lại tinh thần, mặc dù trong lòng vẫn còn đọng chút sợ hãi.

Lúc sau, hắn mới chợt nhận ra hành động của mình, đây là chuyện gì vậy chứ, Lâm Thiên Hạo trở nên giận dữ, một quyền đánh vào tường.

"Không ngờ lại cho tôi đội nón xanh! Lăng Sơ Nam, cậu thật giỏi!"(? Khùng hả ba)

098 lén đi xem trò vui vội quay về mách lẻo.

"Ký chủ! Nam chính nói ngài cho hắn đội nón xanh!"

Lăng Sơ Nam :"Ta cũng định vậy, nhưng mà chưa kịp."

098:"..." Nó vẫn luôn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lăng Sơ Nam, có lẽ trước kia ký chủ mà nó buộc định đều là người bình thường đi.

Mấy tiếng sau đó, trên mạng khắp nơi đều là tin tức, tổng tài công ty giải trí Hạo Thiên ở nhà hàng cao cấp cùng một soái ca tranh giành người thần bí.

"Đẹp trai quá đi! Đừng hỏi vì sao màn hình của tôi lại bị bẩn."

"Lầu trên +1! Lúc trước tui còn thấy Lâm tổng tài rất đẹp, quả nhiên không có đối lập làm gì có tổn thương. Nhân tiện hỏi một câu, soái ca ngoại quốc trong vid tên là gì vậy?"

"Mặc dù đã bị soái ca ngoại quốc che mất rồi, nhưng mà người ngồi sau y rõ ràng là nam nha. Tui rất tò mò không biết vị đại thần kia rốt cuộc có gương mặt như thế nào."

"Lầu trên +1, rất tò mò."

"Lầu trên +2"

"Lầu trên +10086"

Lăng Sơ Nam đọc bình luận, liếc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe bên cạnh, đột nhiên bật cười.

"Anh trai, anh nổi tiếng rồi."

Cánh tay đang cầm lái của Sở Vân Qua có chút siết lại, thanh âm trở nên khàn khàn.

"Bảo bối, anh đang lái xe."

Nhìn nơi nào đó đã có phản ứng của người đàn ông, 098 có chút câm nín.

Bốn tiếng sau, trời bắt đầu tối, chiếc xe của Sở Vân Qua mới chậm rãi về đến biệt thự.

Lăng Sơ Nam đã ngủ mất, Sở Vân Qua cẩn thận ôm cậu lên, quay người đi về phòng ngủ, trước khi đi vào nhà, bước chân của y thoáng dừng lại.

"Ở đó có ai sao?"

"Hả?"

098 còn cho rằng Lăng Sơ Nam đã ngủ, không ngờ đột nhiên nghe thấy cậu hỏi, liền giật mình trả lời.

"Thưa ký chủ, là người đại diện của ngài."

"Hắn xuất viện rồi?"

Lăng Sơ Nam lười nhác hỏi.

"Ta nhớ hình như mấy ngày trước hắn gọi cho ta, nói rằng ba ngày sau mới xuất viện mà."

098 không nhịn nổi, liền muốn đả kích ký chủ một chút.

"Có thể là do hắn quá nhớ ngài."

098 đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo đánh úp mình, vội vàng hối lỗi.

"Xin lỗi ký chủ."

Sở Vân Qua đem Lăng Sơ Nam nhẹ nhàng đặt lên giường, sau khi đắp chăn cho cậu liền định đi ra ngoài xử lý vị khách không mời mà đến kia, đột nhiên cánh tay bị kéo lại.

"Bảo bối, tỉnh rồi sao?"

Thanh âm của người đàn ông trầm thấp lại từ tính, khiến cho người nghe không khỏi đắm chìm trong ôn nhu của y, Lăng Sơ Nam đột nhiên nói với 098.

"098! Ta cảm giác ta đã yêu y!"

"Không được đâu ký chủ."

Giọng nói của 098 đầy lãnh ngạnh.

"Mong ngài thời thời khắc khắc phải nhớ rõ luật lệ đặt ra."

Lăng Sơ Nam đột nhiên cười một tiếng.

"098! Ngươi thật đáng yêu."

098 vốn không rõ rốt cuộc Lăng Sơ Nam đang nói thật hay chỉ đùa, liền trở nên trầm mặc.

Vẻ mặt Lăng Sơ Nam có chút khó chịu, cậu nắm lấy tay Sở Vân Qua muốn ngồi dậy. Dường như sợ cậu té ngã, Sở Vân Qua liền ôm Lăng Sơ Nam vào trong ngực, mùi hương đặc trưng của người đàn ông truyền vào mũi Lăng Sơ Nam, khiến cậu thoải mái cọ cọ, sau đó nói.

"Anh trai, em muốn đi tắm."

098:"..." Ký chủ, trên xe ngài còn chưa chọc đủ hả?

"Được. Đi tắm."

Ánh mắt Sở Vân Qua trở nên thâm trầm, hôn hôn lên mặt Lăng Sơ Nam, giống như đang bế một đứa bé, cẩn thận nhấc cả người Lăng Sơ Nam đi về phía phòng tắm.

Đến chiều ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam mới từ từ tỉnh lại.

"Eo đau."

098 đang muốn phổ cập kiến thức khoa học về việc túng dục quá độ cho ký chủ, Sở Vân Qua đã dùng tay xoa xoa eo Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối, chiều nay em muốn ăn gì?"

Lăng Sơ Nam thoải mái hừ hừ vài tiếng, chỉ đạo nói.

"Lên trên một chút."

Sau đó nói một đống tên đồ ăn.

Sở Vân Qua cưng chiều gật gật đầu.

"Anh làm cho em."

Không biết có phải là do Lăng Sơ Nam đi vào thế giới đã gây nên căn bệnh tâm lý cho cậu hay không, mà so với thế giới mạt thế trước, cậu càng dễ dàng trở nên mất khống chế. Một thời gian dài lúc mới xuyên đến, những đồ ăn khác một chút cậu cũng không thể đυ.ng đến, cơ hồ đều chỉ ăn chính bản thân, việc này đã khiến 098 vô cùng lo lắng cho trạng thái cơ thể của Lăng Sơ Nam.

Cho nên, kỳ thật đối với sự xuất hiện của Sở Vân Qua, 098 cảm thấy rất may mắn. Ít nhất y có thể khiến tình trạng của Lăng Sơ Nam trở nên tốt hơn.

Trong khoảng thời gian Lăng Sơ Nam được Sở Vân Qua nuôi dưỡng, cậu đã có thể ăn được một vài món bình thường. Có điều, Lăng Sơ Nam chủ yếu chỉ ăn thịt, hơn nữa còn phải là món ăn do Sở Vân Qua làm.

Kết quả này đã khiến 098 vô cùng mừng rỡ, nó thậm chí còn ngay thơ cho rằng, ký chủ của mình đã có hy vọng chuyển biến tốt đẹp.

Cho đến rất lâu về sau, 098 mới phát hiện, có một tên gia hoả vô điều kiện cưng chiều sủng nịch như vậy, nó nên cảm thấy may mắn vì ký chủ nhà mình không chạy đi ăn thịt người.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Lăng Sơ Nam liền mỹ mãn ngã người lên sô pha, lắng nghe tiếng chén bát cọ rửa truyền đến từ nhà bếp.

"098! Giúp ta điều tra nam chính đang làm gì."

"Thưa ký chủ, hôm qua sau khi trở về, nam chính lập tức sai người lên mạng bôi đen ngài. Có điều chưa kịp ra tay, tất cả những thiết bị và mạng internet của họ đều bị một lực lượng thần bí phá hỏng. Hơn nữa, nam chính còn có ý định gây áp lực cho công ty quản lý của ngài, kết quả hắn còn chưa kịp làm gì, đã có cảnh sát đến tận nhà bắt hắn đi mất, lý do là hắn có liên quan đến một vụ án tham nhũng nghiêm trọng."

"Cho nên bây giờ hắn đang ở cục Cảnh sát?"

Lăng Sơ Nam cầm một miếng dưa hấu đưa lên miệng, sau đó nhíu nhíu mày, có chút gian nan nuốt xuống.

"Nhưng mà công ty của hắn vẫn chưa hoàn toàn phá sản."

"Đúng vậy, gia tộc của nam chính đang chuẩn bị nộp tiền bảo lãnh cho hắn."

Ngụ ý là nam chính vẫn có cơ hội Đông sơn tái khởi (kiểu lần nữa vực dậy).

Có điều ngay lập tức, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 65%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"... Ký chủ, nam chính bị phán mười năm tù."

098 nói, nhưng nó lại phát hiện, hình như Lăng Sơ Nam một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Vốn dĩ ta còn muốn tự mình ra tay, nhưng vẫn luôn có người sốt ruột hơn cả ta, thật là buồn rầu quá đi."

098:"......" Nhìn vẻ mặt bừng bừng sức sống của ngài, có chỗ nào là buồn rầu hả?

Lăng Sơ Nam nhún vai, nhìn người nào đó trong phòng bếp, sau đó chuyển hướng sang chuyện của tên đại diện.

"Trương Diệp đâu?"

"Hắn quay về bệnh viện rồi."

"Vậy thì tốt. Ngày mai chúng ta đến thăm hắn."

-----

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Sở Vân Qua lên máy bay xuất ngoại, Lăng Sơ Nam liền đơn giản sửa soạn một chút, sau đó đi đến bệnh viện Trương Diệp đang nằm.

Trên đường đi, cậu liền ghé qua một cửa hàng bán đĩa CD.

Nhìn Lăng Sơ Nam cầm một đống đĩa phim nghe thấy tên đã sởn tóc gáy, 098 không nhịn được hỏi.

"Ký chủ, ngài định làm gì vậy?"

"Tặng quà cho người bệnh."

------