“Chào cậu, tôi tên là Phong Lam”. Lăng Sơ Nam đưa tay ra.
Rõ ràng người trẻ tuổi kia còn chưa phản ứng lại, cậu ta ngây ngốc nắm lại tay của Lăng Sơ Nam: “Chào, chào cậu, tôi tên là Diệp Phi Tiếu”. Sau khi nói xong, dường như cuối cùng cậu ta cũng đã phản ứng lại: “Cái gì? Phong Lan?”
Lăng Chúc Nam lộ ra một nụ cười vô cùng trong trẻo với cậu ta: “Là Phong của Phong Cương (Biên cương), Lam của Sơn Lam (Mây mù trên núi).
“Ồ, ngại quá, trong game tôi có một người bạn cũng có tên là âm này”. Đối mặt với Lăng Sơ Nam, rõ ràng Diệp Phi Tiếu đã thả lỏng hơn rất nhiều, cậu ta cười nói: “Nhưng mà cậu ấy là một cô gái”.
“Không phải, tôi là con trai”.
“...”
Dư Tri Hàng còn đứng canh ở bên cạnh phát ra tiếng nhịn cười rất cực khổ, Lăng Sơ Nam lườm anh ta một cái, anh ta vội vàng quay lưng đi rồi xua tay, đi về phía phòng của chính mình. Trước đó để khám bệnh cho Lăng Sơ Nam nên Dư Tri Hàng đã cố ý thuê một căn phòng ở cùng một khu dân cư với cậu, sau đó phát hiện chỗ này rất thuận tiện, thế là vẫn luôn ở lại đây.
“Vào trong nói tiếp”. Lăng Sơ Nam nói.
Diệp Phi Tiếu còn đang chìm đắm trong đả kích bạn tốt đột nhiên từ một chị đại lạnh lùng biến thành một chàng trai, ngơ ngác đi vào phòng khách theo Lăng Sơ Nam.
“Cậu ngồi đi, uống trà hay là nước ép hoa quả?” Lăng Sơ Nam hỏi.
“Nước, thôi trà đi”. Diệp Phi Tiếu nói: “Cảm ơn”.
“Bảo bối, anh dọn xong phòng cho khách rồi”. Thư Tư Diễn đi xuống từ trên tầng, nhẹ giọng nói với Lăng Sơ Nam đang pha trà.
“Vâng”. Lăng Sơ Nam quay người ôm Thư Tư Diễn một cái: “Diễn Diễn, em muốn một mình nói chuyện với cậu ấy”.
Thư Tư Diễn cúi đầu hôn lên trán Lăng Sơ Nam một cái: “Vậy anh đi nấu cơm”.
Sau khi Thư Tư Diễn rời đi, Lăng Sơ Nam bưng một cái cốc trở lại phòng khách: “Uống trà đi”.
Diệp Phi Tiếu gật đầu, do dự nhìn Lăng Chu Nam một cái, vẫn có hơi không xác định: “Cái đó, cậu thật sự là Phong Lan sao?”
“Ừ, chị Tú”. Lăng Chu Nam cười gật đầu.
“Nhưng trước đó cậu từng mở mic với tôi, rõ ràng là một...”Nói tới đây, Diệp Phi Tiếu hơi ngừng lại: “Máy biến giọng?”
“Thông minh”. Lăng Sơ Nam khen ngợi nói.
“Ò”. Diệp Phi Tiếu yên lặng một lúc, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
098: “Ký chủ, cậu ấy sẽ không tức giận chứ?”
Lăng Sơ Nam: “Không đâu”.
Khí áp đã thấp thành như vậy rồi, còn nói là không tức giận? 098 nhìn vẻ mặt Diệp Phi Tiếu có hơi hoảng loảng, mặc dù Diệp Phi Tiếu có vẻ ngoài đẹp, nhìn có vẻ vô cùng vô hại, nhưng chiều cao còn cao hơn Lăng Sơ Nam một đoạn, nếu như nhảy lên đánh Lăng Sơ Nam thì cũng chưa chắc cậu đã có thể trốn được.
Lúc này dường như cuối cùng Diệp Phi Tiếu đã do dự xong, cậu ta đột nhiên đứng lên, trước khi 098 phát ra cảnh báo đã nói: “Cậu trả tôi kẹo hồ lô đây!”
098: “...”
Lăng Sơ Nam: “Cái gì?”
Nhắc tới cái này, Diệp Phi Tiếu như bị đâm vào chỗ đau, mặt cậu ta nhắn lại: “Cậu không biết chứ, khi đó lúc tổ hợp Sách Tàng Tú của chúng ta vừa mới thành lập, tôi và Đại Cẩu Tử đã đánh cược, tôi kiên định cậu là nhân yêu Tú, cậu ấy nói cậu là chị Tú thật”.
“Cho tới khi cậu mở mic”. Diệp Phi Tiếu đỡ trán, làm ra vẻ mặt đau thương, sau đó lại trở về vẻ tố cáo, còn có chút cảm giác nước mắt rưng rưng: “Cậu trả tôi năm trăm viên kẹo hồ lô đây! Đó là thứ tôi cày cả một mùa đấu mới cày được đó, còn chưa kịp đút cho La Lị thì đã bị Cẩu Tử lừa đi toàn bộ rồi, càng đáng ghét hơn là, cậu ta còn nửa tiếng đút cho tôi một lần, đút tới tôi mất cảm giác! Ông đây là đàn ông! Tôi ăn kẹo hồ lô xong lại không gọi anh ta là chú! Cậu biết không? Tôi ăn kẹo hồ lô của anh ta ròng rã suốt nửa năm trời!”
Lăng Sơ Nam: “Biết”. Trong kí ức của nguyên chủ, mỗi lần di chuột tới Diệp Phi Tiếu, bên dưới avatar của cậu ta đều có một cái buff kẹo hồ lô.
“...”
Nhìn thấy nhóc tàng kiếm đã sắp bị tức tới phát khóc, 098 suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
“Cậu không phải là người nơi này à”. Lăng Sơ Nam chuyển đề tài.
“À, tôi là người thành phố Đường, tới thành phố Thanh để học”. Diệp Phi Tiếu rất tự nhiên bị Lăng Sơ Nam cuốn theo đề tài: “Năm nay tôi năm tư rồi, vốn định về quê tìm công việc, nhưng mà tình huống bây giờ cậu cũng biết đấy”. Vừa nói cậu ta vừa nhún vai.
“Ừ”. Lăng Sơ Nam gật đầu: “Lần trước tôi nói tìm Lý Tùy Vân giúp cậu, hỏi cậu là cậu ấy ở bến xe nào mà cậu còn chưa nói”.
“!” Diệp Phi Tiếu trợn ho hai mắt: “A Lan, cậu đúng là một người tốt! Cậu ấy ở bến xe thành phố Nam! Vốn tôi định mượn được xe thì đi tìm cậu ấy, lúc cậu đi tìm cậu ấy có thể dẫn tôi theo không?”
Yên lòng yên dạ nhận lấy tấm thẻ người tốt này, Lăng Sơ Nam lắc đầu: “Bên ngoài quá nguy hiểm, cậu vẫn nên đợi ở nhà đi”.