Chương 192: Không rõ nguyên nhân chết



“Ngươi lại dám cười nhạo ta à! 098, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi đấy” Lăng Sơ Nam nói.

“Xin lỗi ký chủ, tôi sai rồi!”

Phong Thừa trở lại trong xe, nhìn đá quý không thể phân biệt được hình dạng nhưng lại có một loại vẻ đẹp kỳ lạ ở trong tay, sau đó liền đeo lên trên cổ, nhét vào bên trong quần áo.

Đối với chuyện Lăng Sơ Nam ở lại trong nhà của Thư Tư Diễn thì anh vẫn khá là yên tâm. Thành phố Thanh này không có chỗ nào an toàn hơn là ở bên cạnh Thư Tư Diễn, mà nhà họ Phong…… Anh lắc đầu, khởi động xe.

“Đã nói chuyện xong rồi à?” Thư Tư Diễn bưng một ly trà đi ra, không hề thấy kinh ngạc về chuyện Phong Thừa rời đi chút nào.

“Ừm” Lăng Sơ Nam cười nói: “Hình như anh của em rất vừa lòng với anh đấy”

Thư Tư Diễn cười một tiếng: “Vậy là tốt rồi”. Anh duỗi tay sờ đầu Lăng Sơ Nam: “Nếu như em muốn ở bên cạnh người nhà thì để anh cho người đón bọn họ tới đây. Vừa lúc hiện tại coi như khá an toàn, về sau có thể con đường sẽ không dễ đi như vậy nữa”.

Lăng Sơ Nam dừng một chút nói: “Đợi qua một đoạn thời gian nữa rồi nói sau”.

Cậu không biết nguyên nhân chết của Phong Thừa trong nguyên tác, mà trong nguyên tác cũng không viết quá nhiều về anh ấy. Hơn nữa ở trong nguyên tác, tới phần tai nạn phía sau thì nhà họ Phong cũng có rất nhiều người còn sống, chỉ có duy nhất Phong Thừa là đã chết. Nhưng mà có một người hầu của nhà họ Phong từng cảm thán một câu thế này: “Nếu như đại thiếu gia còn sống thì tốt biết mấy”.

Nhưng mà dựa theo tính cách trước mắt để xem thì rất có thể cái chết của Phong Thừa là do nhà họ Phong liên lụy. Lăng Sơ Nam có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ nên thật sự là không thể thích nổi những thân thích kia của nhà họ Phong.

Người đàn ông từ trước đến nay sẽ không bao giờ phản bác lại lời nói của Lăng Sơ Nam không dừng lại ở đề tài vừa rồi quá lâu, mà chỉ nói: “Đúng rồi, bảo bối, em bảo anh đi tìm Diệp Phi Tiếu kia, hiện tại đã có hồi âm rồi, hiện tại bọn họ đang ở trên đường trở về”.

Không đến nửa giờ thì tiếng chuông cửa liền vang lên, Lăng Sơ Nam đi ra mở cửa. Ngoài cửa có bốn người đang đứng là Dư Tri Hàng, hai người đàn ông cao to mặc bộ áo vest màu đen, còn có một người trẻ tuổi thanh tú có vẻ mặt hoảng sợ.

Nhìn thấy Lăng Sơ Nam, hai người đàn ông mặc vest lập tức khom lưng 90 độ, động tác nhất trí nói: “Thiếu gia!”

Lăng Sơ Nam tận mắt nhìn thấy người trẻ tuổi bị dọa đến nhảy dựng lên thì nghẹn cười, ho khan một cái rồi nói: “Vất vả rồi, hai người đi về trước đi”.

“Vâng, thiếu gia”. Hai người đàn ông trăm miệng một lời, sau đó lại nhìn người trẻ tuổi kia một cái rồi mới xoay người rời đi, người trẻ tuổi kia lại bị xem đến run rẩy.