Chương 191: Tặng Bùa Hộ Mệnh

Lúc Lăng Sơ Nam xuống lầu thì Phong Thừa đang ngồi ở trên sô pha, vẫn theo thói quen mà dựng sống lưng tới thẳng tắp, động tác bưng trà có nề nếp, bỗng nhiên làm người ta có một loại cảm giác nghiêm túc. Anh nhìn thấy Lăng Sơ Nam xuống lầu thì liền đặt chén trà đứng dậy nói: “Tới rồi à”

“Anh”. Lăng Sơ Nam gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi.

Phong Thừa nhìn Thư Tư Diễn một cái, sau đó lại nhìn về phía Lăng Sơ Nam, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Gần đây thế nào rồi?”

“Rất tốt”. Lăng Sơ Nam cười trả lời: “Anh, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, ký sinh giả đều đã bị giải quyết” Phong Thừa nói.

Lúc này Thư Tư Diễn xoay người đi tới phòng bếp, Phong Thừa nhìn theo phương hướng Thư Tư Diễn rời đi nói: “Người này thế nào?”

Lăng Sơ Nam nhìn theo ánh mắt của Phong Thừa, nụ cười trên mặt tăng lên: “Anh ất rất tốt”.

Phong Thừa lại nhìn cậu vài giây: “Ừm, người không tồi là tốt rồi, em ngoan ngoãn ở lại đây. Anh quay về xử lý xong mọi chuyện lại đến đây hội hợp với em. Em không cần lo lắng cho mọi người trong nhà, có anh ở đây rồi”.

“Được”. Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì anh cần phải cẩn thận nhé”.

“Ừm” Phong Thừa đáp một tiếng: “Vậy anh đi trước đây”.

“Từ từ đã”. Lăng Sơ Nam gọi lại Phong Thừa: “Anh, chỗ em có một tấm bùa hộ mệnh, tặng cho anh”. Nói xong cậu lại nói thêm một câu: “Là do tự tay em làm”.

Đó là một cái mặt ngọc nhỏ, trên có một sợi dây đỏ luồn qua nên vừa vặn có thể đeo ở trên cổ, nhìn rất giống một tấm bùa hộ mệnh, trừ bỏ có hơi xấu.

Đây là sản phẩm thứ hai mà lúc Lăng Sơ Nam tu hành ở thế giới tinh tế đã luyện tập làm ra. So với thành phẩm đầu tiên thì cái thứ hai này đã đẹp hơn rất nhiều rồi, nhưng mà cái đầu tiên đã bị Lăng Sơ Nam tặng ra ngoài rồi.

Phong Thừa nhận lấy bùa hộ mệnh mà em trai nói, sắc mặt nới lỏng ra, thoạt nhìn như là muốn mỉm cười một cái với Lăng Sơ Nam, nhưng mà cuối cùng lại không thành công, anh hơi mím môi, gật đầu một cái xong liền nhanh chóng rời đi.

“Ký chủ, cậu liền để anh ấy đi như vậy à?” 098 nói: “Hơn nữa không phải anh ấy tới đón cậu sao?”

“Thế chẳng lẽ ta phải buộc anh ấy ở lại đây mới được à?” Lăng Sơ Nam chống cằm hỏi: “Hơn nữa không phải ta đã cho anh ấy bùa hộ mệnh rồi sao? Sẽ không chết”.

“Bùa hộ mệnh của cậu xấu như thế, nhỡ may anh ấy ném mất thì làm sao?” 098 nói, dù sao một thiếu gia nhà giàu giống như Phong Thừa thì có món đá quý hay châu báu nào là chưa từng nhìn thấy chứ.