Chương 190Edit: YuTuyTienĐàm Lâm Phong cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc rất dài, mơ một giấc mơ lớn, sau khi tỉnh lại vẫn còn hơi mơ mơ màng. Hắn cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường, nhấn nửa ngày mới biết đã hết pin.
Hắn đã ngủ bao lâu rồi? Đến nỗi điện thoại vốn được xưng là có lượng pin rất trâu cũng tắt máy. Đàm Lâm Phong xoa xoa phần đầu có chút ê ẩm, tìm dây sạc cắm điện thoại vào.
Mấy phút sau, điện thoại thành công khởi động lại, hắn nhìn thử ngày giờ, màn hình hiển thị ngày 20 tháng 2. Cách lần cuối cùng hắn xem ngày đã trôi qua 11 ngày.
Đàm Lâm Phong bị dọa đến nỗi suýt chút nữa đã ngã khỏi giường, hắn ngủ hơn 10 ngày rồi ư?
Khoan đã, hiện tại đã khai giảng! Hắn không đến điểm danh!
Đàm Lâm Phong xoay người rời khỏi giường, tìm đại một bộ quần áo gấp gáp mặc vào, sau đó vội vã ra ngoài. Hắn vừa mới đến cửa liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo lướt qua, có điều hắn không quá để ý, nhanh chóng đi xuống lầu. Kết quả vừa đến cửa hành lang đột nhiên bị giữ lại, bên ngoài tuyết đã rơi cao hơn nửa cầu thang, chạm đến chân hắn.
Hiện tại hắn đang ở một mình tại một chung cư kiểu cũ, sau khi quay lại lầu 6, hắn liền quấn chăn quanh người, mở máy tính bắt đầu lên mạng. Nhưng lúc này lại phát hiện tất cả các trang web đều là tin tức về trận tuyết rơi dai dẳng cuối cùng đã dừng lại, hơn nữa trường học cũng lùi ngày khai giảng, chuyện này khiến cho Đàm Lâm Phong nhẹ nhàng thở ra.
“Tuyết đã rơi lâu như vậy à? Khó trách lại dày như vậy.”
Đàm Lâm Phong cảm thán một câu, sau đó cầm điện thoại đã gần đầy pin đi ra ngoài.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Đàm Lâm Phong nhíu nhíu mày: “Tên nhóc thúi An Tử Kiến đi đâu rồi?”
Dứt lời hắn lại nhấn vào một số điện thoại khác, đang định ấn gọi, dãy số kia đã đột nhiên gọi đến khiến hắn có chút giật mình, nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
“Tiểu Phong, mấy ngày nay cháu và Tử Kiến nhà dì có ở chung với nhau không? Sao điện thoại của cháu lại không gọi được? Có phải hai đứa bị nhốt ở trên núi không? Dì…”
“Khoan đã dì ơi, dì hỏi nhanh quá con nghe không kịp, dì nói từ từ có được không?” Đàm Lâm Phong ngắt lời người bên kia điện thoại.
“Mấy ngày nay con không có gặp Tử Kiến, con ở nhà ngủ thôi.”
“Gì cơ? Hơn 10 ngày trước nó nói lên núi Đông Tấn để trượt tuyết với con mà, nó không đến sao?” Giọng nói của người phụ nữ bên kia điện thoại trở nên gay gắt.
“Không có, mấy ngày nay con đều không ra ngoài. Như vậy đi dì, dì đừng quá lo lắng, đợi tuyết tan một chút thì chúng ta ra ngoài tìm cậu ấy, nhất định cậu ấy không sao đâu.”
Sau khi ngắt điện thoại, Đàm Lâm Phong vẫn luôn cau mày, hắn cảm thấy dường như mình đã quên gì đó. Mười mấy ngày nay hắn thực sự đều ngủ hay sao?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, một âm thanh sột soạt đột nhiên vang lên từ bên ngoài cửa, sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm.
Đàm Lâm Phong rời khỏi chăn, rất không kiên nhẫn nói: “Ai vậy?”
—
“Ký chủ, nam chính bị đám ký sinh giả ở chung cư vây quanh.” 098 có chút kích động.
“Đừng lo lắng, hắn là nam chính, hơn nữa hiện tại những ký sinh giả đó vẫn đang ngủ đông, rất ngốc, sẽ không sao đâu.” Lăng Sơ Nam tựa vào cửa sổ nhìn lớp tuyết bên ngoài.
Ở chung cư phía xa dường như nhìn thấy được một vài bóng người lờ mờ, nhìn sơ qua có vẻ chúng nó không khác thì người thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hành động của chúng khá cứng đờ.
Lúc này điện thoại của Lăng Sơ Nam vang lên, người gọi là An Ninh Ninh: “A…A Lam, cứu với! Nhà của em có một người bảo mẫu, không biết tại sao gặp ai cũng vừa cào vừa cắn, một bảo mẫu khác còn bị bà ấy cắn bị thương. Bây giờ bọn em đã trói bà ấy lại, có phải bà ấy bị bệnh gì không?”
“Em đem…” Nói đến đây, Lăng Sơ Nam hơi dừng lại.
“Em nhìn thử xem người bảo mẫu bị cắn kia có phải cũng biến thành như vậy hay không?”
“Vẻ mặt của cô ấy có chút ngây ngốc, có điều không hề cắn người… Ý của anh là cô ấy cũng sẽ biến thành như vậy à?” An Ninh Ninh hỏi.
Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó là âm thanh của tiếng bước chân vội vã, kế đó là tiếng đóng cửa vang lên. Một lát sau, giọng nói của An Ninh Ninh mới vang lên.
“A? Vừa nãy cô ấy cũng tấn công em, rốt cuộc bọn họ bị làm sao vậy?”
“Nhà của em có tầng hầm hay không?” Lăng Sơ Nam hỏi.
“Có một hầm rượu.”
“Nghĩ cách đưa bọn họ vào đó, khóa cửa cẩn thận, đừng để bọn họ chạy ra ngoài.” Giọng nói của Lăng Sơ Nam không hề dao động.
“Nếu em không muốn rời khỏi căn nhà đó, thì tốt nhất trước khi tuyết tan hết, phải thiêu chết bọn họ.”
“Gì cơ? Thiêu chết bọn họ?” Giọng nói của An Ninh Ninh có chút khó tin.
“Ừ, nếu không thiêu thì rời khỏi đó trước khi tuyết tan hết.”
“.... Tại sao?”
Hiện tại là lúc Qủy Đằng vừa mới bùng nổ, mọi người không hề ý thức được sự nguy hiểm của bọn chúng, hơn nữa ký sinh giả mang ngoại hình của nhân loại, cho nên khi Lăng Sơ Nam nói như vậy, đương nhiên An Ninh Ninh không sẽ thể hiểu được.
Lăng Sơ Nam cũng không giải thích nhiều, chuyện gì cần nói cậu đã nói hết.
“Em chỉ cần nhớ kỹ lời anh nói là được rồi. Hiện tại anh có việc gấp, không nói tiếp được.”
“Ký chủ, ngài có việc gì gấp vậy?” 098 nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam phất phất tay, lúc này màn hình vừa lúc sáng lên, người gọi đến là Phong Thừa.
098: “.....” Chắc là trùng hợp thôi.
Lăng Sơ Nam không để ý 098 nghĩ như thế nào, ấn nhận điện thoại.
“Anh hai?”
“Ừ.” Giọng nói của Phong Thừa vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Có gì không ạ?”
“Em ở một mình, nhớ đóng cửa lại. đừng để bất kỳ người nào đi vào.”
Dừng một chút hắn lại hỏi: “Trong nhà vẫn còn đồ ăn chứ?”
“Còn ạ.”
“Được, đợi tuyết tan một chút thì về đây, thôi, để anh tới đón em.” Phong Thừa nói.
“Vậy được rồi, anh cúp trước. Bên ngoài có một số người, em nhớ chú ý an toàn.” Nói xong, Phong Thừa cúp điện thoại.
Lăng Sơ Nam nhìn điện thoại cười cười: “098.”
“Vâng, ký chủ.” 098 trả lời.
“Ngươi đem ‘Sổ Tay Sống Sót’ truyền tải lên các trang tin tức đi.” Lăng Sơ Nam nói.
“Vâng.” Cuối cùng ký chủ cũng bắt đầu giải cứu thế giới. 098 có chút vui vẻ.
“Có điều ký chủ, tại sao ngài lại không truyền nó ra ngoài ngay khi tuyết vừa bắt đầu rơi? Bây giờ không phải đã chậm rồi sao?” Nếu thừa dịp Qủy Đằng vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, đưa ra biện pháp dự phòng, vậy hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Nó đã sớm biết, ngay khi Lăng Sơ Nam nghe thấy nhiệm vụ, đã chuẩn bị sổ tay này rồi.
“Ngươi cảm thấy khi đó truyền ra bọn họ sẽ tin sao?” Lăng Sơ Nam hỏi lại.
098 yên lặng, cũng đúng, nó đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, phần lớn nhân loại đều có một đặc tính— chính là sau khi mọi chuyện xảy ra mới tìm cách cứu vãn, vì thế bọn họ đã sáng tạo ra một thành ngữ, gọi là mất bò mới lo làm chuồng, sửa chữa vẫn chưa muộn.
Có điều cũng may bây giờ vẫn chưa muộn, Lăng Sơ Nam đã chọn một thời cơ rất thích hợp.
098 tỉnh táo lại, thừa dịp internet vẫn chưa bị tê liệt hoàn toàn. nhanh chóng truyền tư liệu ra.
Sau đó Lăng Sơ Nam vào trò chơi, nhớ đến hệ thống trò chơi mà Thư Tư Diễn đã kích hoạt trước đó, cậu liền kiểm tra tài khoản trò chơi của Thư Tư Diễn một chút, phát hiện một chuyện kỳ lạ— nhân vật trò chơi của Thư Tư Diễn đã biến mất.
Cậu quay về tài khoản của mình, lựa chọn đăng nhập, sau khi tiến vào trò chơi liền mở danh sách bạn bè ra, nhân vật Thất Tú loli của nữ chính đã biến mất, đồng thời khi cậu mở danh sách báo thù, nhân vật đạo trưởng của nam chính cũng đã biến mất, ngoài ra còn có Nhai Đao và Lý Tùy Vân.
Việc này hiển nhiên không phải trùng hợp, xem ra hệ thống rút ra từ thế giới này đều có nguyên nhân. Lăng Sơ Nam vô cùng hứng thú mở danh sách bang hội ra, bên trong thiếu vài người, bao gồm bang chủ Một Đóa Hoa Nhỏ và CP của hắn, chính là người tên Một Con Dê Nhỏ.
Có lẽ do ký sinh giả, cho nên bây giờ trong trò chơi chỉ có một vài người online, bình thường bang hội vốn dĩ có ít nhất 50 người online, hiện tại chỉ có hai ba người. Mà kênh thế giới vẫn luôn tấp nập đến nỗi không đọc kịp chat lại không thấy ai, vô cùng vắng vẻ.
Lúc này, Lăng Sơ Nam nhận được một tin nhắn, chính là Diệp Phi Tiếu vừa mới online.
[Trò chuyện riêng] [Diệp Phi Tiếu] đang nói với bạn: A Lan, cô có nhìn thấy Đại Cẩu Tử không? Tài khoản của hắn đột nhiên biến mất, tôi gọi điện cho hắn cũng không được. Có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không? Đều do tôi, tôi không nên kêu hắn đến Thanh thành tìm tôi. [khóc to][khóc to]
[Trò chuyện riêng] bạn đang nói với [Diệp Phi Tiếu]: Không thấy, gần đây có rất nhiều tài khoản biến mất, có lẽ là bug, anh đừng nghĩ nhiều như vậy.
[Trò chuyện riêng] [Diệp Phi Tiếu] đang nói với bạn: Nhưng mà hơn 10 ngày trước hắn đến Thanh thành, là do tôi không đến nhà ga đón hắn. Lâu như vậy rồi, không biết hắn có xảy ra chuyện gì không. [khóc to]
Lý Tùy Vân là nam phụ quan trọng ở cốt truyện phía sau, dường như hắn có phân cảnh chán đời, sau khi thu nhận nhân vật phản diện Phong Lam, liền trở thành sự tồn tại đối đầu với nam nữ chính. Cũng bởi vì tác nhân là hắn, đã gây ra sự hủy diệt thế giới ít nhất trước 200 năm.
Lăng Sơ Nam điều chỉnh thiết lập nhân vật một chút, sau đó trả lời Diệp Phi Tiếu.
[Trò chuyện riêng] bạn đang nói với [Diệp Phi Tiếu]: Là nhà ga nào? Tôi có thể ra ngoài hỏi thăm giúp anh một chút, bây giờ anh đang ở đâu?
[Trò chuyện riêng] [Diệp Phi Tiếu] đang nói với bạn: Tôi đang ở phía nam Thanh thành, số 134 đường Thu Vân, chung cư A lầu 12 phòng số 6.
Vừa nói xong, Diệp Phi Tiếu liền offline. Lăng Sơ Nam mở danh sách bạn bè ra, phát hiện nhân vật Diệp Phi Tiếu cũng đã biến mất.
“Ký chủ, ngài định đi tìm hắn sao?” Từ khi nào ký chủ trở nên nhiệt tình như vậy?
“Ta vẫn luôn rất nhiệt tình, 098, ngươi đúng là một hệ thống lạnh lùng.”
“......”
Ba ngày sau, trời bắt đầu trong xanh, giống như đợt tuyết đột ngột rơi khi trước, thời tiết này giống như từ mùa đông chớp mắt trở thành mùa hè oi bức.
Đây đúng là khúc nhạc dạo khi ký sinh giả bùng nổ.
Mấy ngày nay, dưới sự hành động của 098, ‘Sổ Tay Sống Sót’ đã truyền ra theo quy mô lớn, gần như tất cả mọi người đều biết thế giới đã bị sinh vật lạ xâm lược.
Có điều dù tin hay không, những người còn tỉnh táo vẫn lựa chọn đi ra ngoài sau khi tuyết đã tan không ít— bọn họ cần đồ ăn.
Có điều may mà Lăng Sơ Nam đã nhắc nhở, hỗn loạn tạm thời vẫn chưa xảy ra, các thành phố đều bị quân đội nghiêm khắc khống chế, chỉ cần phát hiện ký sinh giả, toàn bộ đều bị xử lý sạch sẽ.
“Ký chủ, theo thống kê, hiện tại số lượng ký sinh sẽ bị phát hiện bằng 1/3 số lượng trong cốt truyện, số người bị nhiễm bệnh còn chưa đến một phần tư trong cốt truyện.” 098 vô cùng vui vẻ, rất rõ ràng đây đều là công lao của ký chủ.
“Đừng vui mừng quá sớm, giá trị nghịch tập có tăng không?” Lăng Sơ Nam hất một ly nước lạnh.
“Không, không có.” 098 uể oải nói.
“Bảo bối, vừa rồi có người đứng trước cửa nhà em.” Lúc này, Thư Tư Diễn đẩy cửa đi vào.
“Bận rộn xong rồi à?”
“Ừ.” Thư Tư Diễn gật đầu cười cười, vươn tay bế Lăng Sơ Nam rời khỏi cửa sổ.
“Đừng dựa gần cửa sổ đang mở như vậy, ánh nắng rất độc, đừng để bị cháy nắng.”
Trong khoảng thời gian này, Thư Tư Diễn đều vô cùng bận rộn, có điều vẫn luôn chú ý đến Lăng Sơ Nam. Đương nhiên Lăng Sơ Nam cũng đề nghị hỗ trợ y, có điều đã bị Thư Tư Diễn lấy lý do cơ thể của cậu không nên làm việc mệt nhọc mà từ chối.
“Anh nói người nhà của em đến à, chúng ta xuống đó xem thử.” Lăng Sơ Nam vươn tay ôm lấy Thư Tư Diễn.
Thư Tư Diễn thuần thục ôm Lăng Sơ Nam vào ngực, sửa sang quần áo của cậu một chút, cài lại hai nút áo sơ mi trên cùng, sau đó cúi đầu mang giày cho cậu.
“Anh kêu anh ta đến nhà của chúng ta rồi, bây giờ đang ở trong phòng khách.”
—-
Editor:Helu mọi người