- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
- Chương 189
Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
Chương 189
Chương 189
Edit: YuTuyTien
“Nhiệm vụ ẩn mở ra, yêu cầu nhiệm vụ: Mong ký chủ…. tiêu diệt cái ác, giải cứu thế giới.” Đây là hướng phát triển kỳ lạ gì vậy? Loại cốt truyện chúa cứu thế đến rồi à.
“Chúa cứu thế à? Được thôi.” Lăng Sơ Nam nhướng mày, sau đó nhìn về phía nam chính vẫn đang tìm chết ở trước mặt.
“Ta cảm thấy, bây giờ trực tiếp gϊếŧ nam chính là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“......” Không thể gϊếŧ nam chính đâu!
“Bảo bối cẩn thận.”
Lúc này Thư Tư Diễn kéo Lăng Sơ Nam về bên cạnh mình, Lăng Sơ Nam chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, mà nam chính vốn đứng ở kia đã biến mất không thấy, thậm chí dây đằng vẫn còn đầy sức sống vươn ra khắp nơi khi nãy cũng đã hóa thành tro bụi.
Lăng Sơ Nam đánh giá tốc độ của Đàm Lâm Phong một lát, sau đó nghĩ đến tình trạng thân thể của bản thân hiện tại, quyết định không đuổi theo nữa. Dù sao độ hảo cảm của nam chính đã đầy, hiện tại không thể gϊếŧ hắn được, đuổi theo cũng vô dụng.
Chàng trai đứng cạnh nam chính khi nãy hiện tại vẫn còn nằm trong đống tro bụi của dây đằng, Thư Tư Diễn đi đến nhìn một cái.
“Chết rồi.”
Lăng Sơ Nam tinh mắt nhìn nhìn thấy một thứ nho nhỏ nằm ở trong góc liền đi qua đó cúi người nhặt lên, đồ vật này chỉ lớn bằng ngón tay út, màu xanh thẳm, trông như một hạt giống.
Lăng Sơ Nam đang định kiểm tra cẩn thận một chút, đột nhiên khựng lại.
“Ký chủ cẩn thận!” 098 đột nhiên kêu lên, hạt giống này có gì đó kỳ lạ, cảm giác rất nguy hiểm.
Đúng vào lúc này, hạt giống vốn dĩ vẫn vô cùng bình thường đột nhiên hơi run rẩy, một nguồn năng lượng giống với dây đằng khi nãy từ giữa tràn ra, liều mạng chui vào trong cơ thể Lăng Sơ Nam.
Có điều hành động của nó nhanh chóng bị chặn lại, lá cây vừa mới chui ra từ hạt giống bắt đầu khô héo, hắc ám chi lực trong cơ thể của Lăng Sơ Nam và dây đằng này tương khắc với nhau. Cho dù nó có cố gắng như thế nào cũng không có tiến triển gì, thậm chí còn bị mạnh mẽ đè ép.
Mầm cây nhỏ vừa mới chui ra từ hạt giống mọc được một lá cây, ngay khi bị ngắt khỏi hạt giống, nó liền biến thành tro bụi.
“Xem ra thứ này nếu không ký sinh được sẽ không có khả năng sống sót.”
Thấy Lăng Sơ Nam dễ dàng khống chế được hạt giống kia, Thư Tư Diễn liền nhẹ nhàng thở ra, có điều cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chỉ đi đến cạnh Lăng Sơ Nam.
“Bảo bối, chúng ta ra ngoài trước đi. Vừa rồi có không ít hạt giống thoát ra ngoài, có lẽ thế giới này sẽ phải thay đổi rồi.”
“Ừm.” Lăng Sơ Nam cất hạt giống đã chết vào, sau đó nhìn về phía chàng trai nằm trên mặt đất.
“Hắn ta còn cứu được nữa không?”
“Chết rồi.”
Đúng vào lúc này, Thư Tư Diễn vừa mới ngắt lời, chàng trai đột nhiên giật giật cơ thể.
Thư Tư Diễn theo bản năng chắn trước người Lăng Sơ Nam, trong tay cũng xuất hiện một khẩu súng. An Tử Kiến vừa tỉnh lại, dường như không hề có ý thức, con ngươi của hắn đen nhánh, không hề có tí ánh sáng nào, vẻ mặt ngây ngốc giống như chỉ là một con rối gỗ, sau đó chậm rãi đứng dậy. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn chớp chớp mắt hai cái, vẻ mặt liền có thêm một chút mê mang, nhìn qua vô cùng vô hại.
Có điều, việc này cũng không thể khiến Thư Tư Diễn buông xuống cảnh giác, y ôm lấy Lăng Sơ Nam lui về sau vài bước, họng súng vẫn luôn chĩa vào đầu An Tử Kiến.
“Hai… hai người là ai?” An Tử Kiến vừa tỉnh táo lại liền nhìn thấy một họng súng đen ngòm chĩa vào mình, lập tức sợ hãi giơ tay lên.
“Tôi… tôi là người dân lương thiện! Xin hãy tha mạng cho tôi!”
Thư Tư Diễn nhíu mày: “Cậu là ai?”
“Tôi… tôi cùng bạn đến đây trượt tuyết, vì bọn tôi thấy khu trượt tuyết quá nhiều người cho nên mới leo núi, sau đó tò mò mà đi vào hang núi này, không ngờ lại không quay lại được. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một lối đi sâu vào trong hang núi, cho nên mới cùng nhau đi vào, tôi còn chưa kịp thấy bên trong có cái gì đã ngất xỉu.” Nói đến đây, An Tử Kiến liền nhìn xung quanh.
“Bạn của tôi đâu rồi?”
“Hắn đi rồi.” Lăng Sơ Nam trả lời.
Hiển nhiên An Tử Kiến có chút không tin: “Gì cơ? Sao lại như thế được? Không phải không ra ngoài được à? Sau khi bọn tôi đi vào liền không tìm thấy cửa ra, cho nên mới đi sâu vào bên trong.”
“Bây giờ có thể ra rồi.” Lăng Sơ Nam lại liếc nhìn chàng trai một cái.
“Đi thôi.”
Hang núi này rất sâu, lúc đi ra ngoài Lăng Sơ Nam là người dẫn đầu, Thư Tư Diễn đi phía sau, An Tử Kiến đi cuối cùng.
“Điện thoại của anh sắp hết pin rồi, bảo bối đi nhanh một chút.” Thư Tư Diễn nhìn lượng pin trên điện thoại của mình, nhắc nhở.
Lăng Sơ Nam gật đầu, nhanh chóng đi về phía trước.
Vài phút sau, điện thoại của Thư Tư Diễn tắt nguồn, ánh sáng duy nhất cũng biến mất.
Ngay khi xung quanh tối đen, một tiếng xé gió đột nhiên truyền đến từ phía sau, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, mà điện thoại vốn dĩ hết pin của Thư Tư Diễn lại sáng lên lần nữa.
Vừa rồi vì sợ hãi súng của Thư Tư Diễn, cho nên An Tử Kiến mới ngoan ngoãn đi phía sau hai người. Lúc này, hắn đang nằm phía sau Thư Tư Diễn một khoảng, tư thế chúi về phía trước, không khó để đoán vừa nãy hắn muốn làm gì.
Thư Tư Diễn buông súng xuống, cũng không đi đến chỗ An Tử Kiến, mà nhanh chóng lùi lại vài bước, đi đến trước người Lăng Sơ Nam. Cùng lúc đó, bên trong cơ thể An Tử Kiến đột nhiên lao ra vô số dây đằng, giương nanh múa vuốt lao về phía hai người họ.
Sắc mặt của Thư Tư Diễn dần nghiêm túc, lại vang lên vài tiếng súng, nhanh chóng loại bỏ dây đằng sắp chạm đến hai người, nhưng lại không hoàn toàn chặn được công kích của bọn chúng. Khi Lăng Sơ Nam định ra tay hỗ trợ, động tác của Thư Tư Diễn đột nhiên dừng lại, một lát sau y cất khẩu súng trong tay, đưa tay về phía sau, hai thanh loan đao đột nhiên xuất hiện trong tay y.
Vũ khí này nhìn qua khá quen mắt, Lăng Sơ Nam nhớ rõ đây là vũ khí mà nhân vật trong trò chơi của Thư Tư Diễn sử dụng.
Đúng như Lăng Sơ Nam suy nghĩ, Thư Tư Diễn đã sử dụng những kỹ năng giống như trong trò chơi, mặc dù không có các hiệu ứng hoa mỹ như trong trò chơi, nhưng lực sát thương lại không hề yếu.
Lăng Sơ Nam: “098, có cốt truyện mới à?”
“Thưa ký chủ, có.” 098 vừa mới nhận được cốt truyện mới, còn chưa kịp báo với Lăng Sơ Nam đã vội vàng truyền cho cậu.
Thế giới mới lấy bối cảnh Quỷ Đằng tấn công, từ khi người đầu tiên bị Qủy Đằng ký sinh xuất hiện, những người sau đó liền bị gọi là ký sinh giả, năng lực tiến hóa của bọn họ vô cùng nhanh, đến khi thế giới bị hủy diệt cũng đã trải qua 200 năm. Trong cốt truyện, nam nữ chính sử dụng kỹ năng hệ thống trò chơi mà bọn họ đã từng chơi, kiên trì đến cuối cùng, nhưng vẫn không thể cầm cự được, sau đó chết dưới sự tấn công của Qủy Đằng.
Đương nhiên, kỹ năng trò chơi mà bọn họ sử dụng là từ trong trò chơi Kiếm Tam, mà cũng không chỉ có nam nữ chính, còn có rất nhiều người sở hữu những kỹ năng không thể hiểu được, cũng có rất nhiều dị năng, rất nhiều loại hệ thống, nhưng nhiều nhất vẫn là người thường.
Lăng Sơ Nam điều chỉnh cốt truyện lại một chút, cậu đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, cũng đã biết được một số quy luật. Khi một thế giới nào đó xảy ra thay đổi, những sinh vật bên trong cũng sẽ xảy ra những tiến hóa tương ứng. Đương nhiên đây đều là những thay đổi diễn ra trong điều kiện bình thường. Nhưng nếu thế giới xảy ra chuyển biến lớn, dưới tình huống không hề chuẩn bị trước, thì khả năng chịu đựng sẽ xảy ra hỗn loạn, giống như thế giới Mạt Thế mà Lăng Sơ Nam từng ở, dị năng đã sinh ra ở hoàn cảnh như vậy.
Tương tự, các loại năng lực và hệ thống kỳ lạ ở thế giới này cũng không thoát khỏi quy luật này.
Chẳng qua, nam nữ chính trong cốt truyện cho dù tiến hóa nhanh nhất cũng chỉ thể hiện năng lực của mình sau 2 3 ngày kể từ khi ký sinh giả đầu tiên xuất hiện, hơn nữa còn phải mở khóa kỹ năng từng bước một. Từ góc độ này, có lẽ Thư Tư Diễn là người đầu tiên sở hữu năng lực, hơn nữa kỹ năng còn tương đối hoàn chỉnh.
Đối với việc này, Lăng Sơ Nam không hề có cảm giác kỳ lạ.
Hơn nữa, Lăng Sơ Nam còn phát hiện một chuyện tốt, lúc trước khi ở thế giới tinh tế, người nọ đã đưa cho cậu một chiếc nhẫn lưu trữ, bây giờ nó đã xuất hiện lại. Cậu nhìn ngón giữa đeo nhẫn theo bản năng, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cậu biết ở đó có chứa rất nhiều thứ cậu cất giữ.
Lúc này, Thư Tư Diễn đã giải quyết xong những giây đằng kia, trên mặt đất chỉ còn là một đống tro tàn, thi thể của An Tử Kiến cũng biến mất theo dây đằng. Phía trên đống tro xuất hiện một hạt giống tương tự như thứ Lăng Sơ Nam nhặt được khi nãy, Thư Tư Diễn cúi người cầm nó lên, trước khi nó kịp nảy mầm, lòng bàn tay y đã xuất hiện một ngọn lửa màu lam, lát sau hạt giống kia liền trở nên yên tĩnh, mất đi sự sống. Lúc này y mới đưa nó cho Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam nhận lấy hạt giống, để nó cùng một chỗ với hạt giống khi nãy, cậu dùng hắc ám chi lực tạo ra một vị trí đặt biệt trong không gian để cất giữ chúng.
“Ký chủ, không phải hạt giống này đã chết hay sao, ngài còn giữ nó làm gì?” 098 hỏi.
“Không biết.”
“....”
“Cũng không còn sớm nữa, mau ra ngoài thôi.” Thư Tư Diễn nắm lấy tay phải của Lăng Sơ Nam.
“Có chuyện gì chúng ta ra ngoài hẳn nói.”
Vừa đi, Thư Tư Diễn vừa giải thích nguồn gốc sức mạnh khi nãy cho Lăng Sơ Nam nghe, có điều có nói hay không cũng không khác biệt lắm, bởi vì bản thân y cũng không biết nó đến từ đâu.
Lúc này đã gần chạng vạng, vừa ra ngoài không được bao lâu, mặt trời đã lặn xuống, bầu trời phía tây đỏ bừng, Thư Tư Diễn ngẩng đầu nhìn lên không trung.
“Tuyết sắp rơi rồi.”
Vừa rời khỏi hang núi chưa được mấy bước, Lăng Sơ Nam liền nhìn thấy ba người đứng cách đó không xa, chính là đám người An Ninh Ninh và Dư Tri Hàng bị lạc đường.
An Ninh Ninh là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Sơ Nam, lập tức vui vẻ vẫy tay với cậu: “Đàn anh!”
Đúng như lời Thư Tư Diễn đã nói, trên đường bọn họ quay về, bầu trời đêm liền xuất hiện những bông tuyết trắng. Lúc về đến nhà, tuyết đã rơi được một lớp mỏng.
Mùa đông còn chưa kết thúc, mọi người đã vui vẻ chào đón trận tuyết mùa xuân, có điều bọn họ lại không ngờ được, trận tuyết này kể từ khi rơi xuống, dường như không có hồi kết.
Một ngày, hai ngày, một tuần….
Trận tuyết này bắt đầu từ thành phố phía Tây Nam Hoa Quốc, lan đến toàn bộ quốc gia. Không! Không chỉ mỗi Hoa Quốc, ở khắp nơi trên thế giới đều bao phủ bởi màn tuyết trắng xóa.
Ban đầu các kênh tin tức còn tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó phổ cập các kiến thức khoa học để tránh tuyết, nhưng cùng lắm chỉ được mấy ngày.
Lăng Sơ Nam nằm trong nhà xem tivi, trên màn hình phóng viên đầy nghiêm túc đứng trong màn tuyết, gương mặt và mũi đã bị đông lạnh đến nỗi đỏ bừng.
“Cục khí tượng quốc gia đưa tin, trận tuyết lan ra khắp thế giới này sẽ kết thúc trong vòng nhiều nhất 3 ngày. Xin mọi người đừng lo lắng.”
“Ký chủ, ba ngày sau chính là lúc ký sinh giả hoàn toàn bộc phát.” 098 nói.
“Mấy ngày nay có lẽ là kỳ ngủ đông của chúng nó.”
“Ừm.” Lăng Sơ Nam nhìn Thư Tư Diễn đặt một đĩa trái cây đã cắt sẵn trước mặt mình, giật giật ngón tay rồi lại thu về.
“Lúc trước ngươi có phát hiện ký sinh giả và nhân loại bình thường có gì khác nhau ngoại trừ đôi mắt hay không?”
“Không có thưa ký chủ, có gì không đúng sao?”
Cốt truyện cũng chỉ cho biết hai mắt của ký sinh giả không có tiêu cự, không có ánh sáng, hai đồng tử đều đen nhánh.
“Không có gì.” Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu.
Ngày thứ 10, tuyết cuối cùng cũng dừng lại.
—--
Chương 190
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
- Chương 189