Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 188

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 188

Edit: YuTuyTien

Nội dung tin nhắn là một đường link, nhìn không khác gì mấy tin tức lá cải bình thường, Hồng Trần Kiếm Khách không quan tâm mà tắt điện thoại, xoay người định ngủ tiếp. Có điều vừa nhắm mắt lại, hắn đột nhiên nhớ đến tiêu đề của đường link khi nãy, lập tức tỉnh táo lại, cầm điện thoại lên nhấn vào đường link.

"Ký chủ, nam chính đã nhìn thấy bài viết của nữ chính." 098 báo cáo.

"Có điều biểu hiện của hắn rất kỳ lạ."

"Hửm? Là biểu hiện gì?" Lăng Sơ Nam có chút hứng thú.

"Chính là... rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì."

Theo lý mà nói, dựa vào những biểu hiện trước kia khi nam chính đối đãi với nguyên chủ, hiện tại đáng ra hắn phải thẹn quá hóa giận, sau đó tìm thủy quân điên cuồng tẩy trắng, thậm chí hất nước bẩn trở lại người ký chủ mới đúng. Nhưng biểu hiện của hắn bây giờ quá bất thường.

"Có lẽ do hắn đã bắt đầu áy náy." Lăng Sơ Nam cười tủm tỉm trả lời.

"Làm sao..." Hai chữ có thể còn chưa nói ra, 098 đột nhiên phát hiện Thư Tư Diễn đi đến, vội vàng im miệng.

"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Thư Tư Diễn choàng khăn quàng cổ cho Lăng Sơ Nam.

"Là do thấy anh vào đấy." Lăng Sơ Nam cười cười, nhảy lên người Thư Tư Diễn, ôm lấy cổ y, hôn lên khóe miệng y một cái.

"Chúng ta đi thôi."

Đối với việc Lăng Sơ Nam chủ động thân mật, Thư Tư Diễn đương nhiên rất hưởng thụ, vươn tay ôm lấy cậu để cậu không ngã xuống, dù sao chiều cao của hai người vẫn có một khoảng cách lớn.

Sau khi qua năm mới, mặc dù vẫn xem là đầu xuân, nhưng độ ấm vẫn chưa tăng lên nhiều. Lăng Sơ Nam vừa ra cửa, còn chưa kịp cảm thấy lạnh lẽo, đã bị Thư Tư Diễn ôm vào trong ngực, che khí lạnh cho cậu đến khi lên xe.

Ngồi ở vị trí ghế lái là Dư Tri Hàng xin nghỉ phép nửa tháng để về nhà, lúc này bị ép buộc làm tài xế, hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hình thức ở chung của hai người. Tình cảm của hai cha con có vẻ vô cùng tốt, nghĩ vậy, Dư Tri Hàng liền chậm rãi khởi động xe.

"Sao thiếu gia lại muốn đi trượt tuyết?"

"Chưa từng trượt tuyết cho nên muốn thử một chút." Lăng Sơ Nam trả lời rất nghiêm túc.

Nguyên chủ thực sự chưa từng trượt tuyết, có điều Lăng Sơ Nam đã trượt không biết bao nhiêu lần, hôm nay cậu chỉ đơn thuần muốn đến xem cốt truyện của nam nữ chính còn có thể tiến triển hay không.

Hơn nữa cậu có dự cảm, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó thú vị.

Phía đông Thanh thành có một ngọn núi cao khoảng 3.000m so với mặt biển, bị khai phá trở thành địa điểm du lịch. Bình thường vào mùa đông sẽ trở thành sân trượt tuyết nhân tạo, có điều năm nay tuyết rơi khá nhiều, hiếm khi ngọn núi được bao trùm bởi màn tuyết trắng xóa, trông vô cùng đồ sộ.

Đường xe chạy đã được dọn sạch tuyết, có điều mặt đường vẫn có chút trơn, cũng may kỹ thuật lái xe của Dư Tri Hàng khá tốt, cho nên vững vàng đi đến đỉnh núi.

Lúc này vẫn đang là kỳ nghỉ đông, trên núi vô cùng náo nhiệt, đa số là phụ huynh và học sinh. Trên con đường phủ đầy tuyết đều là dấu chân lưu lại.

Lăng Sơ Nam nhìn người đến người đi trên sân trượt tuyết, còn có rất nhiều người đang xếp hàng để đến khu trượt.

"Không thì để anh đi thuê một khu trượt riêng?" Thư Tư Diễn lại nói đến đề tài này lần nữa.

"Không cần đâu, có nhiều người mới vui." Tâm trạng của Lăng Sơ Nam khá tốt.

"Chúng ta đi xung quanh nhìn thử đi."

Dư Tri Hàng mang hai bộ trang bị trượt tuyết đi đến, ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, sau đó lại quay về trả lại.

Lăng Sơ Nam còn chưa đi được bao xa, đã đυ.ng phải người quen.

"Hình như người đó là bạn học của em." Thư Tư Diễn nhìn thấy An Ninh Ninh trong dòng người, nói với Lăng Sơ Nam.

"Ừ, em thấy rồi." Lăng Sơ Nam nói.

An Ninh Ninh và một người chị em tốt của mình mỗi người cầm một cây kem, nhờ một người qua đường chụp ảnh cho bọn họ. Vừa mới tạo dáng xong, cô ta đột nhiên nhìn thấy Lăng Sơ Nam đang đứng cách mình không xa, ánh mắt sáng lên, nụ cười vừa mới nâng lên cũng trở nên vô cùng tươi tắn.

"Ninh Ninh? Ninh Ninh?"

Bị bạn thân kéo kéo tay áo, An Ninh Ninh mới hồi thần lại: "Hả? Sao vậy?"

"Cậu làm sao vậy? Cười trông rất ngốc?"

"Không... không có gì." An Ninh Ninh lại nhìn về phương hướng lúc nãy, có điều phát hiện Lăng Sơ Nam không còn ở đó nữa, lập tức giật mình.

"Người đâu rồi?"

"Cái gì?"

"Hình như vừa nãy tớ nhìn thấy người quen, Viên Viên, cậu chơi trước một lát đi, tớ đi tìm thử." An Ninh Ninh vừa nói vừa chạy về phía vị trí Lăng Sơ Nam đứng lúc nãy.

Lúc này, Lăng Sơ Nam đã cùng Thư Tư Diễn đi ra sau núi.

So với mặt tuyết bằng phẳng và rộng lớn trên đỉnh núi, phía sau núi có vẻ cô quạnh hơn rất nhiều, con đường nhỏ vẫn chưa được quét tuyết, trên mặt đất chỉ có vài dấu chân ít ỏi, có lẽ chưa đi được bao xa đã vòng về.

Độ dày của tuyết ở đây không cao quá đầu gối của Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam vừa đi được vài bước, đã bị Thư Tư Diễn xách lên.

Thư Tư Diễn phủi phủi lớp tuyết còn chưa kịp tan trên ống quần của Lăng Sơ Nam, sau đó để cậu dựa lên lưng mình.

"Muốn đi đâu, để anh cõng em."

Lăng Sơ Nam nhìn con đường phía trước vẫn còn rất dài, từ bỏ ý định tự mình đi, ngoan ngoãn nằm lên lưng Thư Tư Diễn, trong tay cầm theo máy ảnh, một bên chụp ảnh một bên chỉ đường cho y.

An Ninh Ninh tìm nửa ngày cũng không tìm thấy Lăng Sơ Nam, có điều lại tìm được Dư Tri Hàng đi cùng với hai người.

"Đàn em? Trùng hợp vậy." Dư Tri Hàng rất có hảo cảm với người đàn em này.

"Anh định mấy ngày nữa làm xong việc sẽ tìm em chơi game, gần đây có khỏe không?"

"Anh Dư? Anh cũng đến đây chơi à?" Vẻ mặt của An Ninh Ninh có chút vui vẻ, sau đó cô ta nhìn bên người Dư Tri Hàng.

"Anh đến đây một mình sao?"

"Không phải, đi cùng với lão (đại).... với bạn, không biết bây giờ bọn họ đi đâu rồi, anh đang tìm." Dư Tri Hàng nói.

"Còn em thì sao?" Hình như vừa rồi em đang tìm ai thì phải?"

"Vâng ạ, là một đàn anh, hình như lúc nãy em nhìn thấy anh ấy, có điều vừa chớp mắt đã không thấy đâu nữa." Nói đến đây, An Ninh Ninh có chút ảo não.

"Sớm biết vậy em đã gọi anh ấy lại."

"Thích người ta à?" Vẻ mặt của Dư Tri Hàng đầy trêu chọc.

"Không phải trước đây em đã nói sẽ không yêu đương khi học đại học à?"

"Bậy bậy bậy, không có mà!" An Ninh Ninh lập tức đỏ mặt.

"Anh chỉ biết trêu chọc em thôi."

"Ha ha, nói anh nghe, người ta tên gì? Nếu học cùng trường, có lẽ anh cũng biết đấy."

An Ninh Ninh ngượng ngùng một lúc mới nói: "Anh ấy tên là Phong Lam."

"À, Phong Lam." Dư Tri Hàng nói, sau đó hắn đột nhiên giật mình.

"Cái gì? Phong Lam?" Đây không phải là tiểu thiếu gia nhà hắn hay sao?

"Sao vậy? Anh biết à?"

"Ừ, anh biết." Dư Tri Hàng vừa nói vừa nhớ lại, hình như Lăng Sơ Nam chưa từng đến trường đi học, làm sao quen biết được đàn em này? Hiệu suất này đúng là rất nhanh mà, không biết Thư gia có biết hay không?

"Vậy anh có biết anh ấy đã đi đâu không?" An Ninh Ninh vui mừng hỏi.

"Không biết, anh cũng đang tìm. Vừa rồi anh gọi điện cho bọn họ, nhưng không kết nối được." Dư Tri Hàng nhún vai.

Có lẽ là do sau khi quen biết An Ninh Ninh không lâu đã bị Thư Tư Diễn gọi đến chữa bệnh cho Lăng Sơ Nam, bình thường cũng không có thời gian lên trò chơi, cho nên tình cảm cơ sở giữa Dư Tri Hàng và An Ninh Ninh không được xây dựng, vì vậy mặc dù có chút hảo cảm, nhưng sau khi biết An Ninh Ninh thích Lăng Sơ Nam, Dư Tri Hàng cũng không có gì khó chịu.

Lúc này người bạn đi cùng với An Ninh Ninh cũng đuổi đến đây, cô ấy vẫy vẫy tay.

"Ninh Ninh, vừa rồi tớ lên mạng xem thử, mọi người nói phía sau núi có tuyết rất đẹp, chúng ta đi leo núi đi. Nhiều người trượt tuyết quá, chơi không vui chút nào."

"....Được rồi."

An Ninh Ninh nhìn về phía Dư Tri Hàng: "Anh có muốn đi cùng không?"

"Cũng được, hai người các em đều là con gái, đi một mình không an toàn, với lại anh cũng có thể chụp ảnh cho các em." Dư Tri Hhàng sảng khoái đồng ý, sau đó ba người đi lên một con đường nhỏ khác.

—-

Bên kia đỉnh núi, Lăng Sơ Nam nhạy bén nhìn thấy trên sườn núi có một chỗ bị trũng tuyết.

"Bên kia có hang núi."

"Ký chủ, bên trong có một lực lượng rất kỳ lạ, vô cùng nguy hiểm, kiến nghị ký chủ không nên qua đó." 098 bất chấp có Thư Tư Diễn ở bên cạnh, vội nhắc nhở.

Lăng Sơ Nam không trả lời 098, mà đưa ra một yêu cầu khác: "Ngươi nhìn kỹ xem bên trong có thứ gì."

Có gì ư? 098 giật mình, sau đó cẩn thận dò xét.

Bởi vì vừa rồi chỉ kiểm tra tổng quát, 098 chỉ cảm nhận được một uy hϊếp vô cùng mạnh mẽ, nhưng không phát hiện có gì khác không ổn. Sau khi nghe Lăng Sơ Nam nói, nó mới cẩn thận phóng năng lượng ra ngoài, chui vào hang núi, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nó kinh sợ.

"Là... là nam chính!"

Sao hắn lại ở đây?

Một tiếng trước.

"An Tử Kiến! Mẹ nó! Cậu đưa tôi đi đâu vậy? Tại sao không ra ngoài được?" Hồng Trần Kiếm Khách, đúng ra là Đàm Lâm Phong nổi giận với một nam thanh niên đang ủ rủ đứng bên cạnh.

"Đây là cái hang núi chó má gì vậy?"

"Lâm Phong, Lâm Phong, cậu đừng tức giận chứ." Người được gọi là An Tử Kiến rụt cổ.

"Không phải tôi chỉ tò mò thôi sao? Vừa rồi cậu cũng đâu nói gì. Nhưng mà, trong hang núi này sẽ không có ma chứ?"

"Quan tâm có ma hay không làm gì, tôi có nhiều chuyện phải làm lắm, bằng mọi cách cậu phải đưa tôi ra ngoài để trượt tuyết. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả điện thoại cũng không có tín hiệu, nhiều khi còn chết đói ở chỗ này." Đàm Lâm Phong bực bội nhấn mở khóa điện thoại.

"Tốt nhất cậu nên cầu nguyện mấy ngày nữa sẽ có người đến cứu chúng ta, nếu không cậu hãy tin ông đây sẽ ăn thịt cậu!"

"Ồ." An Tử Kiến cũng không tin lời Đàm Lâm Phong nói, đột nhiên kêu lên.

"Hang núi này còn có một lối vào!"

"Mẹ nó, sớm biết vậy thì tôi đã ở nhà chơi game rồi, tin lời cậu ra ngoài trượt tuyết cái gì chứ? Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi đi?"

—--

Thư Tư Diễn đưa Lăng Sơ Nam đến trước hang núi: "Anh vào xem thử, em ở bên ngoài chờ anh."

Lăng Sơ Nam lắc đầu từ chối, hơn nữa còn bước vào hang núi trước, Thư Tư Diễn bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhanh chân đi theo.

Vừa rồi ở bên ngoài hang núi, Lăng Sơ Nam đã phát hiện khác thường, năng lượng ở nơi này và hắc ám chi lực trong cơ thể cậu có chút giống. Có điều so với hắc ám chi lực thuần túy, nó có vẻ càng thêm tà ác, còn mang theo mùi hương mục nát.

Trong sơn động vô cùng tối đen, ánh sáng bên ngoài dường như cách biệt với thế giới bên trong hang núi, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Lăng Sơ Nam chút nào. Cậu nhìn về phía sau một chút, quả nhiên cửa hang lúc nãy đã biến mất không thấy. Nói chính xác thì không phải biến mất, mà là bị một phương thức che mắt để ẩn giấu. Nếu trực tiếp đi về phía đó, vẫn có thể ra ngoài được.

"Bảo bối?" Thư Tư Diễn mở đèn pin điện thoại, chỉ vào bên trong.

Lăng Sơ Nam gật đầu, hai người cùng đi sâu vào trong.

Khi hai người đi vào, không ngờ hang động lại bắt đầu có ánh sáng hiện ra, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân đi vào.

Đàm Lâm Phong cảm thấy bản thân hít thở rất khó khăn, An Tử Kiến đi cùng với hắn đã không thấy đâu nữa, đầu óc của hắn càng ngày càng mơ hồ, hắn sẽ chết ở chỗ này.

Lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy một tia sáng xuất hiện trước mắt, lập tức loạng choạng đi đến. Là một gương mặt vô cùng đẹp, là thiên sứ sao? Đàm Lâm Phong chậm chạp nghĩ.

Đương nhiên Lăng Sơ Nam không phải là thiên sứ, cậu vô cảm dời đèn pin ra khỏi mặt của nam chính, lại nhìn về phía dây leo không biết tên đang quấn lấy nam chính vẫn còn thoi thóp thở, kéo sâu vào trong hang động.

"Anh không sao chứ?"

"Độ hảo cảm của nam chính +20%, hiện tại độ hảo cảm là 100%."

"Chúc mừng ký chủ, giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 50%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Nhiệm vụ ẩn mở ra....."

—--

Editor:

Tuần sau tui vào học rùi
« Chương TrướcChương Tiếp »