Chương 16Edit : MiuNhìn cửa thành cao chót vót trước mặt, Viên Võ ngâm mình trong xe nửa tháng nhẹ nhàng thở ra, không biết vì sao, kể từ khi phát hiện ra bí mật của hai người ngũ gia, hắn cứ cảm giác ánh mắt của Lăng Sơ Nam mỗi lần nhìn mình vô cùng bất thường, sợ ngày nào đó cậu sẽ nhào lên cắn bản thân một ngụm.
Mà trong nửa tháng này, bảo tiêu tiểu Hổ gặp xui xẻo không ngừng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở hắt. Bắt đầu từ ngày hắn cùng Viên Võ nói chuyện, hắn liền cảm thấy bản thân không ngừng gặp chuyện xúi quẩy, ngay cả khi đánh tang thi như thường, hắn cũng nhận ra phần lớn tang thi đều 'đặc biệt chạy đến' chỗ hắn, rất nhiều lần thiếu chút nữa hắn đã bị tang thi cắn, cuối cùng lần nào cũng là nhờ Lăng Sơ Nam cứu được.
Bởi vậy nếu bây giờ có ai hỏi hắn người hắn sùng bái nhất là ai, hắn nhất định sẽ hô to ba chữ Lăng Sơ Nam, ngay cả Ngũ gia cũng phải xếp thứ hai.
Mà đồng dạng bên này, trong nửa tháng Lăng Sơ Nam mười phần chú ý đến Tô Hổ, cho nên trong lòng Tằng Vô Nhạc vô cùng ủy khuất.
"Bảo bối, vì sao em lại để ý đến hắn như vậy?"
"Không có! Em chỉ cảm thấy gần đây ấn đường của hắn có chút tối đen, giống như hay gặp xui xẻo, mà hắn lại làm tài xế cho chúng ta lâu như vậy, nên em mới để ý hắn một chút."
Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó trong đầu liền hỏi 098.
"098! Hiệu quả của hào quang xui xẻo còn bao lâu?"
"Mười lăm phút!"
Tằng Vô Nhạc nghĩ lại tình trạng gần đây của Tô Hổ, gật gật đầu, không hề dây dưa thêm về vấn đề này, đương nhiên, của yếu là do Tô Hổ thật sự quá xui xẻo.
098 cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, cửa hàng của hệ thống đều là các loại tinh phẩm, đương nhiên bao gồm cả hào quang xui xẻo. Bất quá, nó cho rằng lòng dạ của Lăng Sơ Nam cũng quá hẹp hòi đi, Tô Hổ cũng chỉ là nói cậu đầu óc có vấn đề thôi mà, cậu liền trực tiếp cho hắn gặp xui xẻo nửa tháng liền.
Hơn nữa....Tô Hổ nói cũng có sai đâu.
Cuối cùng, vào những giây đếm ngược của hào quang xui xẻo, đột nhiên nghe thấy một tiếng hốt hoảng, mọi người lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy được một viên đá to đang rơi từ trên tường thành xuống.
Giống như vô tình, viên đá lại rơi xuống ngay vị trí của Tô Hổ đang vừa xuống xe chuẩn bị vào thành.
"Cẩn thận một chút!"
Lăng Sơ Nam vừa lòng gật gật đầu, sau đó giơ tay phát ra một cầu băng đẩy Tô Hổ đang sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu ngã xuống đất.
Viên đá lớn rơi xuống đất 'rầm' một tiếng tạo thành cái hố, sau đó lăn vài vòng mới dừng lại.
Qua một lúc lâu, Tô Hổ mới bò dậy, một phen nước mắt nước mũi định chạy đến ôm chân cảm tạ Lăng Sơ Nam, nhưng lại thấy Tằng Vô Nhã đang ôm chặt eo cậu, hắn nghĩ nghĩ một chút liền đứng yên ôm chặt trái tim vẫn còng đang bang bang đạp vì sợ hãi.
Mà Đồng Hiểu Hiểu đứng gần đó lại là lần đầu nhìn thấy Lăng Sơ Nam dùng dị năng, lập tức sợ ngây người.
"Cậu ta....cậu ta có dị năng?"
"Cô nói Lăng thiếu sao?"
Một người đàn ông trong đội ngũ vốn có chút hảo cảm đối với Đồng Hiểu Hiểu, nghe vậy liền quay đầu nhìn cô ta, vừa nhắc đến Lăng Sơ Nam liền lộ ra biểu tình đầy sùng bái.
"Lăng thiếu là dị năng giả lợi hại nhất trong đội ngũ chúng tôi."
Đồng Hiểu Hiểu không thể tin được trợn mắt.
"Không thể nào! Nếu như có dị năng, vì sao hắn lại cam tâm tình nguyện làm nam sủng của người khác?" Hơn nữa hôm trước cậu ta còn dễ dàng bị cô ta đánh ngất, như vậy khẳng định là cậu ta giả vờ!
"Ai nói Lăng thiếu là nam sủng?"
Người đàn ông có chút bất mãn, ánh mắt nhìn về phía Đồng Hiểu Hiểu cũng trở nên lãnh đạm.
"Cô nhìn Ngũ gia đối xử với Lăng thiếu giống sủng nam lắm sao? Hy vọng cô nói chuyện để ý một chút."
Sắc mặt Đồng Hiểu Hiểu trắng bệch, không cam lòng cắn chặt môi, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Cô ta thế nhưng lại bị lừa, còn bị lừa lâu đến như vậy. Lăng Sơ Nam nhất định là cố ý không bộc lộ dị năng để đứng nhìn cô ta diễn trò hề.
Nghĩ đến đây, Đồng Hiểu Hiểu không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Kể từ khi thăng dị năng lên cấp ba, ngũ cảm của Lăng Sơ Nam so với trước kia càng thêm nhạy bén, tất nhiên đối thoại của hai người họ không lọt khỏi tai cậu.
Lăng Sơ Nam nhích lại gần Tằng Vô Nhạc.
"098! Vẻ mặt của nữ chủ trông thật đáng sợ!"
098 :"Còn không phải là do ngài lừa cô ta sao?"
Lăng Sơ Nam đầy vô tội nói :"Ta không có a! Là do cô ta tưởng tượng quá mức phong phú thôi."
Từ trong cốt truyện ban đầu, đã thấy rõ Đồng Hiểu Hiểu là một người cố chấp, lần trước cô ta không tìm được ngọc bội trên người của cậu, khẳng định cô ta sẽ lại giở trò khác, cho nên lúc này Lăng Sơ Nam mới ra tay chọc giận cô ta.
Dùng cách nói của Lăng Sơ Nam, mặc kệ là ai đi nữa, trong lúc bản thân bị tức giận che lấp, chỉ số thông minh sẽ bị giảm, đương nhiên nữ chủ cũng không ngoại lệ.
Bởi vì đoàn người của Tằng Vô Nhạc đa số đều là dị năng giả, cho nên rất dễ dàng vào được thành.
Lúc này, mạt thế đã bắt đầu được gần hai tháng, cấp bậc của các dị năng giả đều không cao, có thể nói mạnh nhất lúc này cũng chỉ là dị năng giả cấp hai.
Tằng Vô Nhạc bây giờ cũng đã là dị năng giả cấp hai, Lăng Sơ Nam cấp ba, nam chủ Tần Hạo Nguyên cấp hai, nữ chủ Đồng Hiểu Hiểu đang ở đỉnh phong cấp một. Không nói đến Lăng Sơ Nam, thì ba người bọn họ đều được coi như là những cao thủ của mạt thế hiện tại, chẳng qua đến giờ Đồng Hiểu Hiểu vẫn chưa dám lộ dị năng của mình ra ngoài.
Trải qua nửa tháng điều trị bằng dị năng và tịnh dưỡng, rốt cuộc Đồng Hiểu Hiểu cũng coi như miễn cưỡng khôi phục từ hai ngày trước. Cô ta dường như muốn quay lại với Tần Hạo Nguyên, nhưng Tần Hạo Nguyên nửa điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có, mặc kệ cô ta có nói gì làm gì cũng không buồn để ý, ngược lại hắn thường xuyên đến chỗ Lăng Sơ Nam lôi kéo làm quen.
"Hạo Nguyên! Anh còn giận em sao?"
Đồng Hiểu Hiểu kéo kéo tay áo của Tần Hạo Nguyên, mày hơi hơi nhăn lại.
"Hôm đó, em thật sự không có ý định làm hại Lăng Sơ Nam..."
Nhưng Tần Hạo Nguyên ngay cả ánh mắt cũng lười cấp cho cô ta, cứ một đường đi thẳng về trước.
Sau khi vào khu an toàn, hai người bọn họ liền cùng đội ngũ Tằng Vô Nhạc tách ra, mà Tần Hạo Nguyên đương nhiên không có ý muốn đi cùng Đồng Hiểu Hiểu, hơn nữa dưới ánh mắt của Tằng Vô Nhạc, hắn cũng không có khả năng ở lại trong đội ngũ -- dù sao thì hắn đối với Lăng Sơ Nam cũng có ý đồ.
Mấy ngày nay, Tần Hạo Nguyên rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, biết được cảm giác khác thường của mình đối với Lăng Sơ Nam là gì.
Hắn thích Lăng Sơ Nam!
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tần Hạo Nguyên chỉ muốn tát cho bản thân hai cái, rõ ràng ngay từ lần gặp đầu tiên, cảm giác của hắn với Lăng Sơ Nam đã khác thường, vì cớ gì cho đến bây giờ hắn mới nhận ra cơ chứ?
Nhưng hiện tại, Lăng Sơ Nam đã thuộc về người khác.....Không! Hắn không cam lòng!
Nhìn bóng dáng Tần Hạo Nguyên đã đi xa, Đồng Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay, sau đó xoay người đi về phía trung tâm đăng ký của dị năng giả.
Lăng Sơ Nam lười nhác nằm trên sofa của biệt thự.
"098! Giá trị nghịch tập được bao nhiêu rồi?"
"Thưa ký chủ đã được 80%." 098 nhắc nhở nói.
"Tui quên nhắc nhở ký chủ, nhiệm vụ đã được sửa lại, ngoài việc ký chủ phái xoát đầy giá trị nghịch tập thì bây giờ còn phải hoàn thành trong thời gian quy định."
"......Bao nhiêu lâu?"
"Ký chủ có ba tháng." Thanh âm 098 đầy thành khẩn.
"Ký chủ không cần phải sốt ruột, chỉ còn 20%, rất nhanh sẽ hoàn thành thôi."
Lăng Sơ Nam nhắm mắt lại, thanh âm bình tĩnh nói.
"Ngươi có thể biến thành mèo không?"
098 đột nhiên cảm toàn thân rét run, nghĩ đến thảm trạng của mình khi lần đầu gặp Lăng Sơ Nam, lập tức trầm mặc.
"Lúc trước ký chủ đem trình tự của 098 cắn hỏng, cho nên vẫn đang trong thời gian chữa trị."
"Ha hả!" Lăng Sơ nam cười lạnh một tiếng, đem việc này nhớ kĩ trong lòng.
"Bảo bối! Em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"
Tằng Vô Nhạc và thuộc hạ vừa mới từ một cuộc họp trở về, liền duỗi tay ôm Lăng Sơ Nam vào trong ngực, ngữ khí có chút lo lắng hỏi.
"Không có gì! Chỉ là có chút mệt mỏi."
Lăng Sơ Nam cọ cọ hõm vai y, nhắm hai mắt hỏi 098.
"Ta rất khẳng định biểu tình của mình không có chút sơ hở, làm sao y biết được tâm tình của ta không tốt?"
098 lần này lại hiếm thấy không trả lời vấn đề của Lăng Sơ Nam.
Đã sớm quen nhìn lão đại nhà mình và chị dâu ân ân ái ái bất kể thời điểm nào, cho nên bọn thuộc hạ rất nhanh liền tức thời lui xuống.
Lăng Sơ Nam giấu đi tia khác thường trong lòng mình, bắt đầu châm lửa trên người đồ ăn.
Ngày thứ ba, Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng chống đỡ eo bước xuống giường.
"Bảo bối! Có muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Tằng Vô Nhạc rất nhanh liền đến cạnh Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam trừng mắt liếc nhìn y một cái, một chân đem y đá ra bên ngoài, giọng nói chứa đầy oán khí.
"Không muốn!"
Một tháng tiếp sau đó, khu an toàn xuất hiện một dị năng giả vô cùng ưu tú, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể trở thành đội trưởng của đội dị năng, nghe nói người đó đã đánh bại đội trưởng cũ, mà dị năng của người này đã đạt đến cấp ba. Không hề nghi ngờ, người này đương nhiên là nam chủ Tần Hạo Nguyên.
Mà một tin tức khác cũng không khỏi chấn động, căn cứ xuất hiện một dị năng giả sở hữu dị năng chữa trị hiếm thấy.
"Nữ chủ thật thông minh, không hề tiết lộ bí mật bản thân có thể chữa khỏi bệnh độc tang thi."
Tằng Vô Nhạc đã mang theo đội ngũ ra ngoài làm nhiệm vụ, Lăng Sơ Nam một mình lăn lộn trên giường, có chút nhàm chán nói.
"Lần thứ hai tang thi tiến hóa là khi nào?"
"Khoảng hai tiếng nữa." 098 trả lời.
Lần thứ hai tang thi tiến hóa, có rất nhiều người thường sẽ lần nữa có thể trở thành tang thi, mà tang thi và dị năng giả cũng đồng thời tăng cấp, cùng lúc đó không thể không kể đến chính là tang thi triều, rất nhiều căn cứ sẽ phải đối mặt với từng đợt sóng lớn tang thi.
Lăng Sơ Nam gật đầu. "Khi nào thì đại thúc trở về?"
"Không biết được! Tằng Vô Nhạc không thuộc nhân vật trọng yếu của cốt truyện, không thể tra được."
Thanh âm của 098 đầy lãnh đạm. " Ký chủ hãy chú ý, nữ chủ đang dắt một đội dị năng giả bao vây nơi này."
Dừng một chút nó lại nói. " Nam chủ cũng đến."
------------
Chương 17