Chương 13Đồng Hiểu Hiểu có nghĩ thế nào cũng không ngờ được sẽ gặp Lăng Sơ Nam ở nơi này.
Kiếp trước, đối với Lăng Sơ Nam, Đồng Hiểu Hiểu vẫn là có chút hảo cảm, có điều sau khi trọng sinh, cô ta chỉ một lòng muốn đoạt lấy ngọc bội trong tay cậu. Cô ta đã nhiều lần nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có được không gian, cô ta nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng.
Bất quá, điều cô ta không thể ngờ đến chính là Lăng Sơ Nam còn sống.
Tuy rằng cô ta đã thức tỉnh được dị năng chữa trị, nhưng nó lại không có bất kì lực công kích nào cả, hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào những kinh nghiệm chiến đấu của kiếp trước mà dùng, nếu có thể sở hữu được một không gian có thể trốn được....
Không biết rằng Lăng Sơ Nam có nhận ra bí mật không gian của ngọc bội hay chưa, cho nên Đồng Hiểu Hiểu có chút lo lắng. Nhưng ngay lập tức cô ta liền dập tắt ý nghĩ này, nếu như cậu ta có được không sao, làm sao lại có thể lưu lạc đến nỗi biến thành nam sủng của người khác? Cho dù là thái độ của mấy thuộc hạ kia có cung kính Lăng Sơ Nam đi nữa, nhất định cũng là vì để ý mặt mũi của Tằng ngũ gia.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Đồng Hiểu Hiểu càng thêm nắm chắc về cái không gian kia.
"Tiểu Nam! Sao cậu lại ở chỗ này?"
Cảm xúc của Tần Hạo Nguyên đối với Lăng Sơ Nam rất phức tạp, ban đầu lúc quen biết Lăng Sơ Nam hắn còn cho rằng cậu cũng giống như hắn đều là người bị hại, sau đó liền xem cậu như bạn bè. Có điều về sau, lúc tra được rằng Lăng Sơ Nam chính là người muốn hãm hại hắn, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác bị phản bội mãnh liệt không thể dập tắt.
Cho nên hắn liền lên một kế hoạch tai nạn xe.
Tần Hạo Nguyên không biết bản thân hắn đã nghĩ như thế nào, có điều trong khoảng thời gian đó hắn chỉ nghĩ muốn đem Lăng Sơ Nam loại bỏ để thỏa mãn.
Đương nhiên, hắn thất bại.
Trước khi mạt thế đến, Lăng Sơ Nam đã mất tích, hắn căn bản không thể tìm thấy bóng dáng của cậu.
Mà hôm nay hắn cư nhiên lại thấy được Lăng Sơ Nam ở chỗ này, nhìn đôi môi đỏ tươi và khóe mắt hơi ướt át của cậu, thêm vào đó bộ dáng còn hoàn toàn tựa vào ngực người khác, cổ họng của Tần Hạo Nguyên có chút khô khốc.
Nếu như Tiểu Nam đang tựa vào người hắn.... Ngay sau khi ý tưởng này dâng lên, Tần Hạo Nguyên vội vàng lắc lắc đầu dời đi tầm mắt, hắn làm sao lại có thể nghĩ loại hình ảnh này?
"Giá trị nghịch tập +5%." 098 lời ít mà ý nhiều.
Lăng Sơ Nam giơ tay lên cao chào hai người bọn họ trước sau đó mới nở một nụ cười.
"Xin chào! Không ngờ lại gặp được hai người ở đây."
"Đúng vậy, thật không ngờ."
Tần Hạo Nguyên thật sâu mà liếc nhìn Lăng Sơ Nam một cái.
Coi như không nhìn thấy được ánh mắt phức tạp của đối phương, Lăng Sơ Nam quay sang nhìn Đồng Hiểu Hiểu tâm tình bất định bên cạnh.
"Hai người đang ở bên nhau sao?"
Sau đó liền làm bộ đánh giá dáng vẻ chật vật của bọn họ, vẻ mặt đồng tình.
"Trên đường đi hai người nhất định đã chịu không ít cực khổ rồi, lúc mạt thế bắt đầu là cùng người nhà rời đi sao?"
Hai người không tự chủ được nhớ đến lúc mạt thế mới bắt đầu bị trùm bao tải đánh, vốn dĩ gương mặt đã không xem là dễ nhìn liền trở nên khó coi, nhưng hiện tại đang ở trên địa bàn của Lăng Sơ Nam, bọn họ không dám nổi giận, lại ngại phải nói ra việc mất mặt như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.
Tần Hạo Nguyên miễn cưỡng cười cười.
"Ngày đó chúng tôi vừa hay đang đi dạo ở bên ngoài, lúc về đến nhà thì bọn họ đã rời đi. Ông bà của tôi còn ở thủ đô, cho nên có lẽ ba mẹ tôi cũng đi."
Câu chuyện đột nhiên lại bị âm thanh vang lên trong bụng của hai người đánh gãy, cách đó không xa truyền đến mùi vị của thức ăn nóng hổi khiến nam nữ chính đã nhịn đói vài ngày không khỏi nuốt nước miếng.
"Hai người đã chịu đói bao lâu rồi?"
Thần sắc Lăng Sơ Nam đầy kinh ngạc.
Đống Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm nồi cơm nói.
"Mấy ngày nay chúng tôi chỉ ăn được một miếng bánh mì."
Tần Hạo Nguyên không lên tiếng, thần sắc có chút quẫn bách.
Lăng Sơ Nam liếc nhìn Tằng Vô Nhạc vẫnluôn không nói gì bên cạnh, ngữ khí có chút năn nỉ nói.
"Ngũ gia, chúng em là bạn học với nhau, anh..."
Lăng Sơ Nam còn chưa dứt lời, môi đã bị chặn lại.
Lực chú ý của nam nữ chủ vốn dĩ đang đặt trên nồi cơm, đột nhiên nghe được tiếng động liền quay đầu lại, vừa vặn thấy được hai người tách nhau ra, ở khóe môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc, đôi môi vốn đã đỏ mọng của Lăng Sơ Nam hiện tại lại càng trở nên sưng đỏ, hai mắt đã có chút thần sắc mê ly.
Đồng Hiểu Hiểu thấy vậy, đối với Lăng Sơ Nam lại càng khinh thường. Kiếp trước cô ta tuy rằng đã thấy qua không ít người vì mạng sóng mà bán đứng thân thể, trong đó cũng có nhiều thiếu niên xinh đẹp, nhưng bất kể như thế nào, cô ta cũng đều khinh thường loại người như vậy. Cô ta quay sang nhìn Tần Họa Nguyên, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ thấy được sự khinh thường trong mắt hắn, nhưng ngược lại, thần sắc kia lại không khỏi khiến cho cô ta nắm chặt tay.
Ghen ghét? Làm sao lại có thể là ghen ghét?
Tằng Vô Nhạc liếc mắt nhìn hai người kia một cái, thần sắc có chút bất mãn, y bế Lăng Sơ Nam lên hướng về phía xe, thanh âm lạnh nhạt nói.
"Cho bọn họ đồ ăn."
"Vâng! Ngũ gia!"
Cách đó không xa, Viên Võ hướng thuộc hạ phụ trách phần nấu ăn gật đầu một cái, không được bao lâu liền có hai chén cháo thịt nóng hổi đặt trước mặt nam nữ chính.
Tuy rằng chén cháo thịt này chỉ là cháo đóng gói, nhưng đối với hai người đã không ăn gì vài ngày đã xem là mỹ vị nhân gian rồi.
"Bảo bối! Không ngờ em lại vì hai người kia mà không để ý đến anh."
Đem Lăng Sơ Nam đặt ở ghế sau xe, Tằng Vô Nhạc đầy ủy khuất nói.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Sơ Nam xem như đã hiểu biết tương đối về người đàn ông này. Bình dấm vô cùng lớn, chỉ hận không thể cùng cậu thời thời khắc khắc dính lấy nhau. Bình thường nếu như cậu đã nhiều lời với ai, thì ít nhất nội trong ba ngày sẽ không có khả năng gặp được người đó nữa.
Vừa rồi để có thể cho cậu nói nhiều với hai người kia như vậy, đã xem như là rất không dễ dàng rồi.
Lăng Sơ Nam vòng tay ôm lấy cổ Tằng Vô Nhạc.
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Ngày hôm sau, khi Lăng Sơ Nam tỉnh lại, cả cơ thể giống như đều không còn là của mình, một ngón tay cũng đừng nghĩ động. (=))) thôi đọc bộ này thì ráng ăn chay nhe)
Hôm qua hai người bọn họ vào không gian cày cấy, đất trong không gian được Tằng Vô Nhạc chọn ra một khoảng, xây một căn nhà ở, cho nên hiện tại Lăng Sơ Nam đang nằm trong ổ chăn ấm áp trên giường.
Cậu muốn động đậy một chút, phần eo lập tức đã truyền đến cảm giác bủn rủn khiến cậu không khỏi kêu lên một tiếng.
"Thứ kia đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn có thể lợi hại như vậy chứ?"
Lúc này 098 lập tức lên tiếng.
"Bạn bị chứng thận hư? Không biết phải chữa trị làm sao? Đừng lo đã có linh dược bổ thận của hệ thống, giúp cho ngài bảo toàn tính phúc sinh hoạt."
Lăng Sơ Nam :"......"
Hơn nửa ngày sau, Lăng Sơ Nam mới ngồi dậy được.
"Tằng Vô Nhạc đâu rồi?"
098: "Y đi ra ngoài."
Lăng Sơ Nam gật đầu xem như đã hiểu. Ban đầu khi phát hiện Tằng Vô Nhạc có thể khống chế được không gian, Lăng Sơ Nam còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng khi hệ thống tra không ra bất kì dị thường gì, cậu cũng chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết với việc do cậu đã ăn quá nhiều thịt của Tằng Vô Nhạc, cho nên huyết mạch của hai người mới có thuộc tính chung như vậy.
Lăng Sơ Nam ra khỏi không gian phát hiện Tằng Vô Nhạc không ở trong xe, cũng không biết từ khi nào bên ngoài xe đã xuất hiện nhiều động vật biến dị như vậy. Lúc này một số con đã bắt đầu tấn công với đội ngũ phía trước.
Trên đường đi, chỉ có thêm năm người gia nhập, cho nên đội ngũ của Tằng Vô Nhạc bất quá cũng chỉ hơn 60 người, mà số động vật biến dị lại có hơn mấy trăm con, trong đó con có lực công kích mạnh nhất lại là thỏ vốn dĩ trước mạt thế rất dịu ngoan.
Lúc này, súng đối với động vật biến dị đã không còn bao nhiêu lực công kích, chỉ có thể thoáng làm chậm tốc độ của chúng, cho nên mọi người chủ yếu vẫn là dùng dị năng.
Lăng Sơ Nam nhìn thân ảnh của nam nữ chính đang đầy ý chí chiến đấu ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một đạo suy nghĩ sâu xa.
"Trong cốt truyện dường như nam nữ chủ không hề gặp được động vật biến dị ở chỗ này."
098 đáp : "Đúng vậy! Là do trên người của nữ chủ có hơi thở khiến động vật biến dị yêu thích."
"Dị năng chữa trị?"
"Không phải! Là một loại hương liệu đặc thù. Trong nguyên tác, đến đợt tiến hóa lần thứ ba mới có thể phát hiện ra loại hương liệu này."
098 giải thích.
Không thể nghi ngờ, Đồng Hiểu Hiểu làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là vì muốn đứng vững gót chân ở trong đội ngũ, dù sao thì còn có điều gì có thể so sánh khi cùng đồng đội chiến đấu tăng tiến tình cảm đâu? Còn nguyên nhân thứ hai vẫn là nằmtrên người cậu.
Lăng Sơ Nam sờ sờ dấu vết hình trăng non trên ngực mình. Xem ra, nữ chính vẫn nhớ mãi không quên đối với không gian này.
-----
Editor :Mình đang thi học kì và chuẩn bị đi quân sự rồi ~~