Chương 12Anh bảo tiêu hàm hậu đứng trước cửa thôn canh gác, vừa thấy vài chiếc xe chạy đến liền vội vàng ngăn bọn họ lại.
"Các người là ai?"
"Xin chào! Chúng tôi đi ngang qua thôn nhỏ này, thật sự rất mệt mỏi, muốn xin tá túc một đêm."
Tần Hạo Nguyên thò đầu ra cửa sổ nói.
"Không được! Hôm nay hôn này đã bị chúng tôi chiếm rồi, các người vẫn nên tìm một nơi khác để nghỉ ngơi đi."
Vẻ mặt của anh bảo tiêu vẫn nghiêm túc.
"Hôm nay trời cũng đã tối rồi, quả thực lên đường vào lúc này rất nguy hiểm, xin anh hãy châm chước một chút."
"Hạo Nguyên! Anh đừng đôi co với anh ta nữa, chỗ này đã bị người khác chiếm, chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn."
Lúc này một giọng nữ từ bên trong xe truyền ra, người này không ai khác chính là Đồng Hiểu Hiểu. Không biết vì cái gì, càng đến gần cái thôn này, cô ta lại càng có cảm giác không yên ổn.
Anh bảo tiêu có chút giật mình, Hạo Nguyên? Sắc mặt củahắn vẫn bất biến, hỏi lại.
"Xin hỏi cậu tên là gì?
Tần Hạo Nguyên thấy đối phương đã có chút buông lỏng, không khỏi trở nên cao hứng.
"Tôi tên là Tần Hạo Nguyên."
Ánh mắt anh bảo tiêu lại hướng sang cô gái ngồi bên cạnh.
"Cô ấy là bạn gái của tôi, tên là Đồng Hiểu Hiểu."
Tần Hạo Nguyên giới thiệu.
"Phải, buổi tối lên đường quả thực có chút nguy hiểm, các người tạm thời ở đây chờ một chút, tôi đi vào hỏi ý kiến của lão đại đã."
Anh bảo tiêu hàm hậu cười cười, thấy Tần Hạo Nguyên gật đầu, nháy mắt liền biến mất trước mặt bọn họ.
"Không ngờ là dị năng giả tốc độ!"
Mọi người không khỏi tấm tắc ngạc nhiên, người canh gác là một dị năng giả, thế nhưng bọn họ lại không hề nhận ra.
"Chúng ta vẫn là chờ một chút đi! Đội ngũ ở trong thôn này khẳng định không hề đơn giản."
Tần Hạo Nguyên nói, còn những người khác sớm đã coi hắn là Thiên lôi sai đâu đánh đó lập tức sôi nổi gật đầu.
"Hạo Nguyên! Em cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, hay là chúng ta rời đi thôi."
Đồng Hiểu Hiểu kéo kéo tay áo của Tần Hạo Nguyên.
"Hiểu Hiểu đừng sợ, còn có anh ở đây mà."
Tần Hạo Nguyên hướng cô ta cười cười.
Đồng Hiểu Hiểu biết Tần Hạo Nguyên bất quá cũng chỉ là an ủi cô ta. Hướng ánh mắt nhìn thôn trang trước mắt mình, sắc mặt cô ta có chút khó coi. Lộ trình của bọn họ vẫn luôn chiếu theo kiếp trước mà đi. Có điều kiếp trước trong thôn này không hề có người nào, chỉ có mấy chục tang thi du đãng.
Không biết có phải do cô ta đã có mười năm kinh nghiệm ở mạt thế, lúc nào cũng nhắc nhở Tần Hạo Nguyên, cho nên Tần Hạo Nguyên mới không có sự cẩn thận như kiếp trước hay không. Cô ta cắn cắn môi, đột nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng đội ngũ của Tần Hạo Nguyên lại không hề phát hiện, ngay sau khi anh bảo tiêu rời đi hai phút, đã có ba mươi mấy dị năng giả nhanh chóng đem bọn họ bao vây chặt chẽ.
Đoàn người của Tằng Vô Nhạc ở ở Cảnh Dương Thôn dừng chân hai ngày, sau đó liền lần thứ hai xuất phát đến thủ đô, trong lúc đó đoàn ngũ của nam chính nữ chính hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Bánh xe chậm rãi cán qua vũng bùn, hơi có chút xóc nảy, Lăng Sơ Nam thuận thế dựa vào ngườiời Tằng Vô Nhạc, một bên hỏi.
"098! Ngươi có tra được nam nữ chính hiện tại đang ở đâu không?"
"Buổi tối hôm trước đám người bọn họ bị người của Tằng Vô Nhạc đánh ngất đem đi, hiện tại ta cũng không biết bọn họ đang ở đâu."
098 trả lời.
"Lần đầu gặp mặt ký chủ đã đem công năng theo dõi nhân vật chính của ta táp hư rồi. Năng lượng hiện tại không đủ, không có cách nào mở lại công năng lần nữa, mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. Giá trị nghịch tập hiện tại là 70%."
Nghe được âm thanh lạnh nhạt của hệ thống, Lăng Sơ Nam cũng không có ý kiến, nheo đôi mắt bắt đầu ngủ.
Nhưng mà vào ngày thứ năm xuất phát, nam nữ chính lại lần nữa xuất hiện trước mặt Lăng Sơ Nam.
Ở lối rẽ có một chiếc xe việt dã gồ ghề hư hỏng dừng lại, hai bánh xe sau đều đã xẹp lép, mũi xe cũng bị tháo ra, máy móc bên trong đều nát bét, hiển nhiên đã không dùng được.
Một đám năm người thẳng tắp đứng ở trên đường, toàn thân chật vật không chịu nổi, phía sau còn có hơn mười xác của tang thi, vừa thấy được đoàn xe của Tằng Vô Nhạc, một thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn lập tức sáng mắt.
"Nhìn kìa! Có xe đến!"
Đường này không phải là quốc lộ, mà mặt đường cũng không lớn, một chiếc xe việt dã dừng lại ở ven đường thành công đem đoàn người cản lại.
Viên Võ ngồi ở chiếc xe đầu tiên, mấy ngày trước cũng là do hắn tự tay dẫn theo một đám thuộc hạ đem đoàn người của nam nữ chính ném vào thị trấn bên cạnh, hiện tại thấy được đám người bọn họ cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Sau khi đoàn xe dừng lại cũng không có ai lập tức xuống xem Viên Võ cầm lấy máy truyền tin, không ngờ lại nghe được âm thanh từ bên kia truyền đến.
"Nếu bọn họ muốn đi nhờ xe cứ để cho bọn họ lên."
"Vâng! Lăng thiếu!"
Thấy một người đàn ông có dáng vẻ nho nhã khí độ từ trên chiếc xe đầu tiên bước xuống, làm ngườiời dẫn đầu của đội ngũ, Tần Hạo Nguyên dẫn đầu mở lời.
"Xin chào! Xe của chúng tôi đã bị hỏng, xin hỏi có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường không?"
Viên Võ không nói gì, chỉ cười cười nhìn về phía mấy người đứng đằng sau Tần Hạo Nguyên, làm như đang đánh giá cái gì.
"Chúng tôi sẽ không ăn bám trên xe của mọi người, chúng tôi đều là dị năng giả, nếu lỡ có gặp tang thi, đội ngũ của chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp mọi người, tuyệt đối không kéo chân sau."
Thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn bổ sung.
"Đúng vậy! Đoàn xe của mọi người lớn như vậy nhất định có không ít người thường, nhiều thêm mấy dị năng giả cũng có thể đảm bảo an toàn một chút."
Đồng Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tần Hạo Nguyên, ánh mắt lại như đang quát mấy người đang định tiến lên nói, dị năng của cô ta không thể tùy tiện bại lộ.
Dường như cảm nhận được bất an của Đồng Hiểu Hiểu, Tần Hạo Nguyễn duỗi tay nhéo nhéo bàn tay cô ta, hướng ánh mắt cứ yên tâm trấn an cô ta.
Hôm đó trời cũng đã tối, hơn nữa bọn họ đột nhiên bị tấn công, cho nên đám người Đồng Hiểu Hiểu cũng không nhìn rõ bộ dáng của ai khác ngoài anh bảo tiêu. Viên Võ cũng cảm thấy mừng rỡ vì đám người này tự đưa vào miệng cọp. Lại đánh giá bọn họ một lần nữa, Viên Võ mới mở miệng.
"Xin hỏi tên và dị năng của các người là gì?"
Tần Hạo Nguyên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, giới thiệu nói.
"Tôi là Tần Hạo Nguyên, dị năng giả hệ hỏa, người này là bạn gái của tôi tên Đồng Hiểu Hiểu."
Nói tới đây Tần Hạo Nguyên dừng một chút, mà Đồng Hiểu Hiểu cũng có chút sốt ruột kéo kéo hắn, sau đó hắn tiếp tục nói.
"Cô ấy không có dị năng, là một người thường, bất quá gϊếŧ tang thi tuyệt đối không có vấn đề gì. Đây là Trần Nhạc, dị năng giả hệ thổ, Trương Hạo dị năng giả hệ lực lượng, và Lâm Vũ dị năng giả hệ kim."
Viên Võ như suy tư điều gì mà nhìn nhìn Đồng Hiểu Hiểu, ngay lúc cô ta đã cảm thấy có chút sởn tóc gáy, hắn liền hỏi.
"Các người là muốn đến đến nơi nào?"
Sau khi biết được bọn họ cũng muốn đến thủ đô, Viên Võ liền để Đồng Hiểu Hiểu và Tần Hạo Nguyên ngồi trên chiếc xe thứ ba của đội ngũ, còn ba người khác bị phân đến chiếc xe cuối cùng.
Lúc này đoàn xe có 15 chiếc, mỗi chiếc đều có được lượng lương thực dự trữ phong phú. Tần Hạo Nguyên và Đồng Hiểu Hiểu vừa mới lên xe, liền nhìn thấy các loại bánh quy mì gói được chất thành chồng ở phía sau ghế, lập tức liền nghe thấy bụng mình kêu lên âm ĩ.
Đã hai ngày bọn họ chưa ăn bất cứ thứ gì. Trong năm ngày này, vào ngày thứ ba bọn họ cũng chỉ nhặt được ở ven đường một chiếc bánh mì nướng, năm người mỗi người lấy một miếng ăn để lót dạ. Lúc trước còn đang lo lắng cho nên không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện ra, bản thân thực sự rất đói bụng.
Trên ghế sau có một người đàn ông trung niên cường tráng mặc đồ đen, nhìn thấy hai người nhìn chằm chằm đồ ăn phía sau như hổ đình mồi, ánh mắt liền lộ ra tia cảnh giác. Hai tay của người đàn ông nắm chặt lại, giống như chỉ chờ thời cơ hành động.
Hai người đã vô cùng đói liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Bọn họ hiện tại là ăn nhờ ở đậu, lại không biết nhóm người này có địa vị như thế nào, vẫn là nên cẩn thận một chút.
Có điều bọn họ không hề biết chính là, trái ngược với đãi ngộ của bọn họ, ba người kia vừa lên chiếc xe cuối cùng đã được đối đãi như khách quý, được ăn uống đầy đủ.
Điên cuồng gặm mấy túi mì gói, vẻ mặt của Trương Hạo đầy thỏa mãn, lại uống thêm vài ngụm nước trái cây.
"Đoàn xe của mấy người quả thật là quá tốt, cư nhiên lại nhiều đồ ăn như vậy. Lão đại của mấy người nhất định rất ghê gớm phải không?"
Hai người khác cũng đang nhai đầy đồ ăn trong miệng, hàm hồ đồng ý.
"Đúng vậy! Mạt thế đến mà còn có nhiều lương thực dự trữ như vậy, quá tốt rồi."
Trương Hạo lại hỏi.
"Đoàn xe của các người có bao nhiêu người vậy? Một ngày ăn mấy bữa? Tất cả đều có thể ăn no sao?"
Một người đàn ông cùng ngồi với bọn họ ở phía sau còn đem đồ ăn đưa cho bọn họ, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Lão đại của chúng tôi quả thật rất tốt. Anh ấy nói phải ăn no mới có sức làm việc, cho nên đều không hạn chế lượng đồ ăn của chúng tôi." Bất quá là phải tự mình đi ra ngoài tìm.
Không hề cảm nhận được câu câu nói chưa xong của đối phương, ánh mắt ba người đều sáng ngời. Trước mạt thế bọn họ đều không cảm thấy gì, nhưng sau khi mạt thế đến, bọn họ mới phát hiện, chỉ cần có thể ăn no là một việc quý giá đến chừng nào.
Mà ở đoàn xe này, bọn họ lại có thể ăn no!
"Đội ngũ của mấy người còn thiếu người không?"
Trương Hạo có chút kích động hỏi. Ánh mắt của hai người khác cũng đồng dạng chứa nghi vấn.
Đây không phải là bọn họ thấy lợi mà quên nghĩa, nhưng mà đi theo Tần Hạo Nguyên thật sự quá xui xẻo.
Lúc bọn họ vừa mới đi theo Tần Hạo Nguyên còn đỡ, nhưng càng về sau lương thực dự trữ của bọn họ càng ít. Một ngày cũng chỉ có thể ăn hai bữa cơm, về sau ngay cả hai bữa cơm cũng không thể ăn no, rồi lại rút chỉ còn một bữa cơm. Đội ngũ của bọn họ có mười mấy người, thế nhưng không có nổi một một dị năng giả hệ thủy, mỗi lần uống nước đều trở thành vấn đề. Dị năng giả không gian thật ra cũng có một người, nhưng không gian của cô ta ngay cả nửa mét vuông cũng không đến, hơn nữa tham gia đội ngũ chưa đến 3 ngày, cô ta liền chết trong tay tang thi. Đây quả thực là quá xui xẻo.
Mà mấy ngày trước trên đường đi, gặp một thôn trang, đang muốn ở lại tá túc một đêm, thế nhưng không biết bị thần thánh phương nào đột kích đẩy vào trong vòng tang thi, sau đó chỉ còn có 5 người bọn họ trốn thoát.
Người đàn ông có chút khó xử nói.
"Cái việc này tôi phải hỏi lại lão đại của chúng tôi đã. Dù sao thì lai lịch của mấy người cũng không rõ, tôi không thể làm chủ được."
Tiếp theo hắn lại nói.
"Như vậy đi. Các người đem tin tức về đội ngũ của các người tỉ mỉ nói cho tôi một lần. Về sau tôi cũng có thể nói nói giúp cho các người một vài lời hay ở chỗ Lão Đại."
"Được được được!"
Sau đó ba người liền thay phiên nói về tình huống của bản thân. Bất quá bọn họ cũng tính là có đạo nghĩa, không hề nói ra bí mật là Đồng Hiểu Hiểu có dị năng chữa trị.
Lại đi thêm mấy giờ đồng hồ, trời cũng bắt đầu tối, đoàn xe liền dừng ở một một cánh đồng ruộng trống trải. Các thuộc hạ lục đυ.c từ trong xe bước ra ngoài chuẩn bị cắm trại.
Đã đói bụng một đường, nam nữ chính vừa bước xuống đất, thần thái liền có chút uể oải.
Lăng Sơ Nam mở mắt ra, thoát khỏi ôm ấp của Tằng Vô Nhạc, lập tức đứng dậy xuống xe, lại bị Tằng Vô Nhạc một phen kéo trở về, in trên môi cậu một nụ hôn thật sâu. Mười phút sau, Tằng Vô Nhạc mới thỏa mãn ôm Lăng Sơ Nam môi đã có chút sưng đỏ xuống xe.
Các thuộc hạ đang chuẩn bị bữa tối đã thấy nhiều liền quen nhìn bộ dáng của hai người, bọn họ liền dừng lại việc trên tay hướng hai người chào hỏi.
"Ngũ Gia! Lăng Thiếu!"
Mà Đồng Hiểu Hiểu mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn nhìn chiếc nồi trên đống lửa, đúng lúc quay đầu liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam đang được Tằng Vô Nhạc ôm lấy ngồi xuống.
Vẻ mặt của cô ta đầy kinh ngạc.
"Lăng Lăng Sơ Nam?"
Tần Hạo Nguyên nghe vậy liền quay đầu lại.
"Cái gì?"
-----
Chương 13