Chương 47

Trước mặt, không có một bóng người.

Chiếc giường trong phòng dành cho khách không cao lắm, chỉ khoảng ngang ngực Chi Chi, cô bé trèo lên trên giường mê man một lúc, vén mái tóc che mắt, chân trần đi ra ngoài cửa, đứng ở cửa thử dò xét ra ngoài: "Ba ơi?"

"Ở đây."

Chi Chi ngơ ngác quay đầu tại chỗ.

Bên cửa sổ, ánh bình minh le lói.

Cố Yến Từ mặc chiếc áo len màu xám đậm chỉnh tề, ánh sáng vụn vặt chiếu xuống, phủ lên người anh một lớp màu vàng ấm áp.

"Ba ơi." Vẻ mặt mơ màng trên khuôn mặt Chi Chi biến mất, thay vào đó là sự vui mừng phấn khích: "Ba ở đây nha!"

Cố Yến Từ đỡ vai cô bé, dắt cô bé đi về phía giường: "Đi dép vào, để dì giúp con chải đầu, hôm nay, con phải ra ngoài mua quần áo."

Chi Chi càng phấn khích hơn.

"Quần áo mới?"

"Ừ."

"Một mình con, quần áo của con?"

"Ừ, quần áo của con."

Chi Chi phấn khích vỗ tay, nhấc chân chạy đi tìm dì.

Chải tóc xong, dì Lý lấy quần áo trong vali của cô bé ra.

Dì ấy phát hiện ra quần áo của Chi Chi có đủ các màu sắc, trong đó chủ yếu là màu xanh lam, màu xám, tìm tới tìm lui, dì ấy tìm được một chiếc áo len màu xám vừa phải.

Sau khi mặc vào, đứa trẻ tinh nghịch lập tức trở nên điềm tĩnh, cô bé chọc vào chiếc áo len, cười nói với dì Lý: "Ba (cũng) mặc màu này."

Dì Lý cười: "Đúng vậy cô chủ nhỏ, con và cậu Cố mặc màu giống nhau."

Bà có cảm giác như đang nhìn phiên bản chuyển đổi giới tính của Cố Yến Từ hồi nhỏ.

Nghiêm túc, điềm tĩnh.

Chỉ thiếu đi sự linh hoạt và tinh quái của Chi Chi.

Dì Lý vẫn cảm thấy màu này không phù hợp với cô bé lắm, lát nữa ra ngoài, dự định sẽ mua một số loại quần áo màu nhạt.

Chi Chi mặc quần áo xong, tóc được chải thành hai búi nhỏ, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa vừa thay giày vừa tìm Cố Yến Từ.

"Ba đâu ạ?"

"Cậu Cố không ra ngoài, dì đưa con đi."

Đôi mắt hạnh của Chi Chi chớp chớp, khó hiểu, dì Lý kiên nhẫn giải thích một lần nữa, cô bé mới hiểu ý.

"Không không, con muốn ba."

Chi Chi nói gì cũng muốn đi cùng ba, cuối cùng cởi giày nằm sấp trên ghế sofa, mặt áp vào lưng ghế, toàn thân viết đầy sự không vui.

Cố Yến Từ nghe dì Lý kể lại sự việc, ngồi bên cạnh Chi Chi, nhàn nhạt nói: "Ta không thể ra ngoài cùng con."

Nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ rất phiền phức.

Ngay cả khi sắp xếp địa điểm VIP riêng tư, cũng sẽ bị những người liên quan nhìn thấy.

Giải thích không nhận được phản hồi nào, Cố Yến Từ cúi đầu, định lấy chiếc gối kê để đứa trẻ nói chuyện với mình.

Chi Chi lại vùi sâu hơn vào trong gối.

"Chi Chi?"

Dì Lý biết Cố Yến Từ không biết dỗ dành, do dự tiến lên, dưới sự cho phép im lặng của Cố Yến Từ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chi bảo không vui chuyện gì, nói ra được không?"

"Ba của Chi bảo rất mệt, làm việc quá lâu không đi nổi, không thể đi cùng Chi Chi, lần sau để ba đi cùng con."