Chương 41

Cố Yến Từ ngẩng đầu, qua lớp nắng cách xa mấy mét, nhìn về phía Chi Chi đang ở góc phòng.

"Không được." Chi Chi nghiêm túc: "Con có ba rồi."

"Nhưng ba con lại không có mua đồ chơi cho con."

Dì Lý chen vào: "Sao lại không chứ, cậu Cố bảo tôi ngày mai dẫn Chi Chi ra ngoài mua quần áo, mua đồ chơi."

Chi Chi chưa từng nghe đến chuyện này, nhưng bất cứ chuyện gì ba nói đều đúng, cô bé gật đầu lia lịa: "Đúng! Đúng! Ba con là người tốt!"

Ba người ở góc phòng nói chuyện không ngừng nghỉ.

Rôm rả huyên náo, xua tan phần nào sự lạnh lẽo trong phòng khách.

Dì giúp việc đi nấu cơm, Cố Yến Từ có cuộc họp xuyên quốc gia phải họp, Chi Chi được giao cho Tống Thời Diễn và chú chó Husky.

Tống Thời Diễn vuốt ve chú chó, cười giới thiệu với Chi Chi: "Nó tên là Tiểu Bạch, là ba con đặt đấy."

Chi Chi dùng hai tay chống khuôn mặt: "Lông nó màu trắng."

"Đúng, cho nên ba cháu mới gọi nó là Tiểu Bạch."

Cái tên đơn giản vô hại như vậy, chỉ có người như Cố Yến Từ, không muốn dành chút thời gian nào cho cuộc sống, mới dùng.

Vốn tưởng Chi Chi sẽ cười nhạo, nhưng không ngờ …

"Ba giỏi quá, con cũng không nghĩ ra được."

Tống Thời Diễn: …

Con đúng là fan cuồng của ba con.

Lúc ăn tối, Cố Yến Từ như thường lệ giải quyết bữa tối thật nhanh, sau đó đi xử lý nốt công việc của dự án xuyên quốc gia, trước khi đi không quên dặn dò Chi Chi chơi với Tống Thời Diễn.

Chi Chi muốn đi cùng ba, nhưng bị Tống Thời Diễn ngăn lại.

"Ăn chậm thôi, ba con bận việc."

Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu, ăn xong bữa tối, lại chạy đến trước mặt Tiểu Bạch nói chuyện với nó.

Tống Thời Diễn ở bên cạnh bầu bạn, dì giúp việc đang bận rộn trong bếp.

Cố Yến Từ làm xong việc, hơi có chút đau đầu, cho nên muốn đi ra ngoài dạo một chút.

Trước đây, lúc đi dạo anh thường dắt theo Tiểu Bạch, đây là khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của một người một chó.

Hôm nay, Cố Yến Từ không định dắt Tiểu Bạch ra ngoài.

Anh từ phòng làm việc ở tầng hai đi xuống, trong phòng khách, Tiểu Bạch đang nằm một mình ở góc.

Chi Chi và Tống Thời Diễn đang chơi bóng ở khu vườn nhỏ bên ngoài, vốn Chi Chi muốn cùng chơi với Tiểu Bạch, nhưng nó lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, im lặng từ chối đứa trẻ này.

Trong khu vườn nhỏ, tràn đầy tiếng cười nói.

Cố Yến Từ bước chậm đến, vừa thay giày thể thao xong thì nghe thấy một tiếng "Gâu", phá vỡ sự hòa hợp.

Tiểu Bạch chạy đến với tốc độ chóng mặt.

Chi Chi xuyên qua ban công ngoài trời, tò mò thò đầu vào phòng khách để nhìn.

Cố Yến Từ ở chỗ huyền quan, lạnh lùng nói: "Mày ở lại."

“Gâu gâu."

Tiểu Bạch tỏ vẻ không hài lòng.

Cố Yến Từ không muốn lãng phí thời gian.

Nếu để Chi Chi phát hiện ra anh đi ra ngoài mà không dắt cô bé theo, không biết cô bé sẽ làm ầm ĩ thế nào, Cố Yến Từ đẩy cửa bước ra ngoài, Tiểu Bạch vốn còn đang kiêu ngạo, đột nhiên nằm vật xuống đất, giơ bốn chân lên trời như trẻ con ăn vạ.

Hành động này như muốn nói "Không dắt ra ngoài thì sẽ phá nhà, sẽ làm ầm ĩ."