Chương 37

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó.

Ngay cả hai chân cũng xoắn lại như bánh quai chèo.

Ngay lúc uống, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Không biết từ lúc nào, Tống Thời Diễn đã dẫn dì giúp việc vào, hai người vừa nói vừa cười, nhìn thấy Cố Yến Từ đang ngồi xổm trên mặt đất cho Chi Chi uống "đồ uống không rõ nguồn gốc", cả hai đều sững sờ.

Tống Thời Diễn: "Chao ôi, Cố tổng, còn biết đút cho Chi Chi? Uống gì vậy, sao vẻ mặt Chi Chi lại như vậy."

Cố Yến Từ vô thức muốn thúc giục Chi Chi nhanh chóng nuốt xuống, kết quả là—

Cô nhóc chịu không nổi vị đắng, giống như chó con liên tục thè lưỡi.

"Đắng quá đắng quá, ba ơi."

Cố Yến Từ: …

Tốt lắm.

Giờ thì ai cũng biết anh cho cô bé uống "đồ cấm" - cà phê đen.



"Cậu cho con bé uống cà phê?” Giọng Tống Thời Diễn vô thức cao lên, vừa đi đến vừa hỏi: "Tóc tai thế này là sao? Ngủ trưa mà ngủ thành ra thế này, hay là sáng dậy chưa chải đầu?"

Cố Yến Từ giả vờ bình tĩnh đứng dậy, dưới vẻ mặt không gợn sóng, ẩn chứa chút chột dạ.

Chi Chi hôm qua, đáng yêu, ngọt ngào, tóc chải gọn gàng, trông rất xinh xắn; Chi Chi bây giờ, đầu tóc bù xù, mặt nhăn nhó như bánh bao, liên tục thè lưỡi, trông như một trái khổ qua nhỏ nhăn nheo

Ừ.

Là do anh trông mà thành.

"Cậu Cố, tôi đưa con bé đi súc miệng trước." Dì giúp việc họ Lý vừa vội vàng thay giày vừa nói.

Dì Lý dự định chủ nhật sẽ về, không ngờ lại vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy.

Tối hôm qua, dì Lý nhận được điện thoại của Cố Yến Từ, được thông báo từ chủ nhật, bà sẽ chăm sóc một đứa trẻ ba bốn tuổi.

Cố Yến Từ không nhắc đến đứa trẻ, mà nhấn mạnh về lương, chế độ đãi ngộ, giờ làm việc sau này, các công việc phải làm,... Cuối cùng, anh lịch sự hỏi ý kiến của dì Lý.

Dì Lý đã làm việc cho nhà họ Cố gần hai mươi năm, từ khi Cố Yến Từ bảy tuổi đã chăm sóc anh, từ "cậu Cố nhỏ" đến "cậu Cố", là một trong số ít những người đáng tin cậy bên cạnh Cố Yến Từ.

Mặc dù Cố Yến Từ cố tình làm mờ danh tính của đứa trẻ, nhưng dì Lý cũng đoán được đôi phần.

Cố Yến Từ hờ hững với tình cảm, là một doanh nhân bẩm sinh, tuyệt đối sẽ không cho phép người lạ sống cùng mình.

Chỉ sợ, hai người có chút quan hệ.

Chi Chi không nhận ra dì Lý, một bên há to miệng, thè lưỡi đắng ngắt ra, vừa tiến về phía Cố Yến Từ.

"Chi Chi, đi theo dì Lý."

Cố Yến Từ giống như đang nói chuyện với Chi Chi, nhưng tâm trí lại không ở đó.

Anh giả vờ vô tình vuốt tóc Chi Chi, vuốt về phía sau gáy ngắn ngủn của cô bé.

Bị Tống Thời Diễn phát hiện tóc chưa chải đã đủ khiến người ta không thoải mái, không thể để người khác phát hiện ra anh "ngốc" đến mức không thay cả áo ngủ ra, mà đã mặc áo len cho cô bé.

Chi Chi ngẩng đầu: "Bà ấy hệ (là) ngừ (người) tốt ạ?"

*trong tiếng trung (là): shì; (hệ): xì. Chi Chi phát âm không rõ giữ s, x, hoặc là l với n.

Cố Yến Từ đang nghĩ đến chuyện khác, vô thức đáp theo giọng ngọng nghịu của con gái…