Chương 22

Cảm xúc của trẻ con đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Hơn nữa cô bé đã quen với việc hệ thống thỉnh thoảng rời đi, trước mặt có ba, có người cô bé thích, đứa trẻ rất có cảm giác an toàn.

Chi Chi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hộp hoành thánh trên tay Cố Yến Từ, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, thậm chí còn kéo tay Cố Yến Từ xuống để mình nhìn rõ hơn.

Trong đôi mắt mơ màng có một dấu chấm hỏi lớn.

“Ba ơi, thịt đâu?”

“Bên trong, bị vỏ bánh bao bọc lại.” Cố Yến Từ hờ hững nói.

Không hề có chút áy náy nào khi lừa trẻ con.

Cố Yến Từ không có yêu cầu cao trong ba bữa ăn hàng ngày.

Đối với anh, thức ăn chỉ là công cụ để lấp đầy cơn đói, bổ sung lượng protein cần thiết, duy trì trọng lượng cơ thể.

Lúc trước khi dì giúp việc ở nhà chuẩn bị thức ăn đều là thanh đạm ít muối, lấy sức khỏe làm trọng, lúc dì không có nhà, Cố Yến Từ thường dùng những thứ này để giải quyết, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian để ra ngoài ăn cơm.

Chi Chi đưa tay ngắn ra chọc chọc hộp đựng hoành thánh, đầu ngón tay cảm thấy lạnh ngắt, nhanh chóng rụt lại, vô thức chà vào quần áo, xoa dịu cái lạnh đó.

Cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng bỗng nở một nụ cười: “Ba ơi, đây là thịt thần kỳ sao?”

Cố Yến Từ cúi đầu kiểm tra ngón út của cô bé, quay người chuẩn bị đun nước, bắt gặp ánh mắt ngây thơ trong sáng của người bạn nhỏ, anh gật đầu.

“Thật tốt.”

Cố Yến Từ ở phòng bếp nấu hoành thánh, Chi Chi nắm con cừu bông nhỏ chạy khắp nơi, chạy một vòng ở trong phòng khách xong, lập tức chạy vào trong nhà bếp hỏi: “Ba ơi, có lệch mỏi (mệt mỏi) không ạ?”



“Không mệt, con đi chơi đi.”

Sau ba lần hỏi như vậy của cô bé, hoành thánh đã được nấu xong.

Người bạn nhỏ lần đầu tiên ăn cái này, cố phồng miệng thổi một cái, nhưng nửa ngày hoành thánh vẫn còn nóng hổi.

Chi Chi phiền muộn, Chi Chi buồn bực.

Cố Yến Từ không có ý thức chăm sóc trẻ con ăn cơm.

Dựa theo tốc độ ăn cơm bình thường, anh theo thói quen dùng một loại ý thức “Công việc lấp đầy dạ dày”, nhanh chóng giải quyết bữa tối.

Tốc độ rất nhanh, nhưng động tác lại rất ưu nhã.

Anh ăn đến cái thứ ta, một đôi đũa kẹp hoành thánh run run rẩy rẩy di chuyển đến.

Một đôi mắt nai con trong suốt chớp chớp nhìn anh.

“Ba ơi, thổi một chút.”

Chi Chi đợt một hồi, đang muốn tiến hành thế công sát lại gần, giọng nói lạnh nhạt của Cố Yến Từ vang lên: “Được.”

Anh không chọn cách thổi từng miếng hoành thánh cho đứa bé, chỉ là cầm chén đựng hoành thánh của cô bé đi đến bên cửa sổ, để cho gió lạnh thổi một hồi.

Lúc trở về lại thu hồi được sự sùng bái của đứa trẻ.

Ăn một bữa cơm tối, ăn gần nửa tiếng đồng hồ.