Chương 12

"Ừ.”

"Chúng ta ngoéo tay, nói dối sẽ bị dài mũi.” Chi Chi nghiêm mặt, trịnh trọng nói lời đe dọa mà cô bé cho là thế.

Cô bé đưa ngón út ngắn ngủn ra.

Cố Yến Từ không nhúc nhích.

"Ba ơi?"

Cố Yến Từ cụp mắt, ngón tay lạnh lẽo đặt lên ngón tay cô bé, ngón út hơi uốn cong, làm một việc trẻ con nhất trong đời của anh.

So với việc ngoéo tay, anh quen thuộc chuyện ký hợp đồng hơn.

Viện trưởng từ từ tiến đến, nheo mắt cố nhìn rõ cảnh tượng trong xe.

Chi Chi nhìn thấy, cúi đầu, bò đến bên cửa xe, từng bước quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Phải đến đón con đó, ba.”

Giọng nói trẻ con pha chút bất an.

Trong lòng Cố Yến Từ trở nên phức tạp.

Một hồi sau, anh ngẩng đầu lên cũng nghiêm túc trả lời: "Được.”

Thẩm Miễn và Tống Thời Diễn biết rõ ý nghĩa của từ "được" này.

Chi Chi nghe được hứa hẹn, lúc khom người để Tống Thời Diễn ôm xuống xe, đột nhiên từ trong túi lấy ra một tờ giấy ném về phía Cố Yến Từ, xoay người chạy từng bước nhỏ về phía bà viện trưởng.

Từ xa, có thể thấy cô bé cúi đầu, vai nhỏ khẽ run, tay nhỏ liên tục đưa lên dụi mắt.

"Cô bé đang khóc." Tống Thời Diễn kết hôn sớm, đã có một đứa con trai 3 tuổi: "Lần đầu tiên con trai tôi đi mẫu giáo, nó cũng khóc như vậy."

"Trẻ em nhạy cảm hơn nhiều so với các cậu nghĩ."

Hình như viện trưởng dùng một ít cách, đã dỗ dành được cô bé, dắt tay cô biến mất trong bãi đỗ xe.

"Cô bé đưa cho cậu cái gì?" Thẩm Miễn hỏi.



Một tờ giấy nhăn nhúm, các góc hơi cuộn lên, có vẻ như đã được sờ rất nhiều lần.

Cố Yến Từ từ từ mở ra.

Một bức vẽ bằng bút sáp xanh và trắng, bên trong là một sinh vật nho nhỏ giống người ngoài hành tinh, có hai sợi dây thòng lòng ở hai bên đầu, bên cạnh sinh vật nho nhỏ là một người sinh vật cao lớn hơn.

Tống Thời Diễn cười nhẹ: "Tôi hiểu bức tranh này. Bầu trời xanh, mây trắng, cha dắt tay con gái trên bãi cỏ."

"Có vẻ như mỗi đứa trẻ đều thích vẽ một bức gia đình hạnh phúc như vậy."

Thẩm Miễn nhếch môi: "Con trai cậu cũng vẽ cho cậu mỗi ngày à?"

"Tất nhiên."

Cố Yến Từ cất bức tranh, lạnh nhạt nói: "Về công ty."

Thẩm Miễn lái xe, suốt chặng đường đều im lặng.

Cố Yến Từ cầm bức tranh vẽ bằng bút sáp, có chút thẫn thờ.

Không giống nhau.

Có một số bạn nhỏ nhìn thấy cha mẹ, vẽ ra bức tranh gia đình, là một chuyện tốt đẹp hạnh phúc.

Anh và cô bé khác biệt.

Gia đình hạnh phúc của bọn họ chỉ là mong đợi và ảo tưởng mà thôi.



Lúc anh tan làm về đến nhà, có người đang đứng ở cửa đợi.

"Cậu Tiểu Cố, Cố lão tiên sinh đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ngài, chúc mừng ngại thành công đảm nhận vị trí Tổng giám đốc tạm thời, để cho tôi đưa món quà này đến tận tay ngài."

Cố lão tiên sinh là Cố Trường Hải, ông nội của Cố Yến Từ, gia chủ nhà họ Cố.

Cố Yến Từ tiếp nhận, gật đầu.

Cửa đóng lại, trong nhà không có một bóng người.



Biệt thự hai tầng được trang trí đơn giản, nghiêm túc, lạnh lùng, toàn bộ đều là mày đen trắng, có thể đưa vào tạp chí thiết kế nội thất như một mẫu "phong cách tối giản", không có dấu vết của cuộc sống.

Lạnh lẽo đến mức không có hơi người.

Cố Yến Từ uống một ly nước, mở hộp quà, bên trong có một bộ cờ vây bằng ngọc, quân cờ mịn màng, giá trị không hề rẻ.

Nhưng lại không có bàn cờ.

Không thể chơi cờ, chỉ có thể trở thành quân cờ của người khác.

Cố Yến Từ cất nó đi, không nhìn thêm lần nào, quay lại phòng làm việc xử lý công việc.

Lúc 5 giờ, Tống Thời Diễn gọi một cuộc điện thoại.

"Đã sắp xếp xong, khoảng 12 giờ đêm sẽ có kết quả."

"Ừ."

Tống Thời Diễn như nghĩ đến điều gì, bất ngờ lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật của cậu à?"

Trong đầu lóe lên hình ảnh quân cờ, Cố Yến Từ vẫn bình tĩnh: “Hình như là vậy."

Từ đầu dây bên kia, vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Đi uống một ly không?"

"Bận rồi."

Cúp máy, Cố Yến Từ cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc.

Nhưng không hiểu sao, vào lúc này anh lại đặt bút xuống, từ túi lấy ra bức vẽ nhăn nhúm, nhìn một lúc, nhưng không mở ra.

Vào lúc 11 giờ 59 phút, điện thoại của Tống Thời Diễn đúng hẹn gọi đến.

"Sinh nhật vui vẻ."

"Cậu có con gái rồi."