Chương 10

"Cô bé này thật sự có quan hệ huyết thống với cậu."

Khuôn mặt Cố Yến Từ trở nên sa sầm lại, trong đôi mắt dài hẹp lộ ra vẻ âm u. Vừa nãy bộ dạng của anh chính là một quân tử khiêm nhường, lịch sự xa cách, nhưng bây giờ, lại trở nên âm u đáng sợ.

Giống như một con hổ điềm tĩnh bất ngờ xé bỏ lớp ngụy trang, âm u nhìn chằm chằm đối thủ.

Thẩm Miễn không chú ý đến, vẫn đang khuyên nhủ: "Không thể xét nghiệm. Cô bé chính là cái bẫy mà người ta đào cho cậu, một cái hố, chờ cậu nhảy vào."

Gió nhẹ thổi qua.

Tà áo khoác đen của Cố Yến Từ khẽ động, đằng sau là đất hoang, anh đứng ở giữa, vẻ mặt trầm tĩnh u ám.

Lúc này Thẩm Miễn cũng chú ý đến sắc mặt của anh, yên lặng không nói nữa.

Tống Thời Diễn nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng im lặng.

Bầu không khí trở nên căng thẳng và cứng nhắc.

Xung quanh chỉ có tiếng xào xào thỉnh thoảng vang lên.

Cô bé gãi đầu.

Lời người lớn khó hiểu quá.

Cô bé chỉ nghe hiểu được một câu.

Chi Chi lén lén lút lút kéo áo khoác của Cố Yến Từ, liếc nhìn Thẩm Miễn, giọng nhỏ như muỗi giải thích: "Ba ơi, con không phải hố, con là người."

Giọng cô bé hơi bị ngọng, chữ "là" nghe hơi giống chữ “hệ”.



Cố Yến Từ quay người, vẻ âm u trong mắt tan biến, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường ngày, chỉ là có thêm chút khó hiểu.

Chi Chi hơi sốt ruột.

"Con hệ người, ba ơi."

"Là người?" Cố Yến Từ lặp lại.

Chi Chi gật đầu như gà mổ thóc.

Bầu không khí căng thẳng bị câu "là người" ngây thơ này xua tan.

Tống Thời Diễn vừa buồn cười vừa bất lực.

Sao mạch não của con nít lại kỳ lạ như vậy.

Cố Yến Từ lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

Chi Chi đỡ ngực, thở nhẹ nhõm một hơi.

May mà ba không phải là đồ ngốc.

"Con tên gì?"

Chi Chi cười híp cả mắt: "Chi Chi, ba ơi, con tên là Chi Chi."

Cô bé vừa nói xong, thì nghe được một giọng gọi lớn "Chi Chi——"

Xa xa, các nhân viên chăm sóc của trại trẻ mồ côi lo lắng đi tìm người khắp nơi.

Chi Chi như một con lười nhỏ, đột nhiên ôm chặt lấy chân Cố Yến Từ: "Ba ơi, ba ơi, con không đi."



Cố Yến Từ nhìn bộ đồng phục của đối phương, nhíu mày: "Là trại trẻ mồ côi của nhà họ Cố, Thời Diễn, cậu đi một chuyến."

"Trại trẻ mồ côi?"

Lúc này Tống Thời Diễn cũng bối rối.

Nếu là trại trẻ mồ côi, thì người đứng sau là người nhà họ Cố sao?

**

Chi Chi nhảy nhót theo sau bên trái Cố Yến Từ, tránh xa chú nói chuyện rất đáng sợ kia.

Cô bé vừa đi vừa thầm gọi trong đầu.

【Chú hệ thống! Ba muốn đưa con về nhà rồi】

Không ai trả lời.

TChi Chi dụi mũi, tưởng hệ thống đang ngủ, ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát ba của mình.

Khuôn mặt nghiêng của Cố Yến Từ sâu và góc cạnh, sống mũi cao, trông rất lạnh lùng.

Thẩm Miễn im lặng đứng bên phải Cố Yến Từ, không nói gì.

Thẩm Miễn, Tống Thời Diễn và Cố Yến Từ cùng tuổi.

Kể từ khi Cố Yến Từ rời nhà sống một mình, bọn họ đã trở thành bạn.

Mười chín năm, quen biết đến tận bây giờ.