Thu Sương bèn nói.
- Nhưng ở đây đâu có ai nuôi cá sấu đâu mà nó có thể xổng chuồng ra sông chứ?
Lưu Vương Thành nhún vai, tỏ ý hắn không biết. Thu Sương nhíu mày.
- Phải tìm cách bắt nó lại nếu không sẽ rất nguy hiểm. Không biết là có bao nhiêu con nữa?
Thấy chiếc xuồng trong đám lục bình hãy còn lắc mạnh, Thu Sương đoán, con cá sấu chắc vẫn tưởng còn người ở trên đó nên không ngừng đυ.ng vào. Cô bèn rút một dây mây đang quấn trên tàu dừa nước, sau đó nhún chân phi thân trở lại trên xuồng.
Lưu Vương Thành cũng không cản, ngược lại, hắn cũng bay lên xuồng với cô. Tuy nhiên, hắn lại nằm trên mũi xuồng, gác chéo dò xem cô bắt cá sấu. Thu Sương đổ một giọt mồ hôi sau ót.
"Tên này đúng là đáng ghét! Có tin bà đây đạp mi xuống sông không?"
Nhưng bên ngoài cô vẫn giữ vẽ thản nhiên, xem như hắn không hề tồn tại. Cô vuốt sợi dây mây, sẵn sàng với tư thế chiến đấu, chỉ cần có động tĩnh thì lập tức ra tay. Thu Sương tuy tinh thông nhiều loại binh khí nhưng sở trường mạnh nhất của cô chính là dùng roi. Cô có thể điều nó một cách tùy ý cứ như là điều khiển cánh tay của mình vậy. Không như ai kia..
Liếc nhìn tên yêu nghiệt nào đó đang nằm tĩnh bơ trên mũi xuồng, tay cầm một lá lục bình làm quạt, miệng còn huýt sáo vang dội. Thật là muốn cho hắn một roi gì đâu. Nhưng cô biết, cô đánh không lại hắn. Cô luôn là người tự biết bản thân mình, nếu đánh không lại cô sẽ không dại mà đi tìm ngược.
Trong khi Thu Sương lo để ý xem con cá sấu đang ở vị trí nào thì phía của Lưu Vương Thành, ở dưới nước dường như có thứ gì đó đang sùi bọt lên. Vì mái tóc hắn dài nên khi nằm xuống có một phần xõa xuống nước. Cũng không biết là do hắn vô tình hay cố ý để như vậy.
Đột nhiên, Lưu Vương Thành ngừng huýt sáo, đôi mắt nhắm lại, miệng nhẹ nở nụ cười. Thu Sương quay đầu lại thì chợt thấy con cá sấu đang há hốc mồm định táp vào đuôi tóc hắn. Cô hốt hoảng hô lên.
- Lưu Vương Thành cẩn thận..
Lưu Vương Thành lập tức mở bừng mắt, tung người. Thu Sương chỉ kịp thấy đám lục bình văng tung tóe. Sau đó thì con cá sấu đã nằm gọn trên xuồng. Mõm của nó bị bàn chân của Lưu Vương Thành đạp lên không thể cử động được.
Thu Sương :(ba chấm)
Hắn có cần lợi hại như vậy không? Thật khiến cô ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận a.
Nhưng cô cũng nhanh chóng tung sợi dây mây ra quấn chặt lấy con cá sấu. Thế là, bây giờ nó thành cá nằm trên thớt.. à không.. phải là cá sấu nằm trên xuồng mới đúng.
Lưu Vương Thành tươi cười nói.
- Thế nào? Chịu thừa nhận thân phận rồi hả Mèo con?
Vừa rồi trong lúc hốt hoảng, đúng là cô đã gọi tên của hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận cô chính là Linh Miêu đồng nữ, tiểu sư muội của hắn. Ài.. đúng là lòng tốt hại thân. Nếu đã biết rồi thì cô cũng chẳng thèm che dấu làm chi nữa. Hắn muốn giở trò gì cô cũng xin tiếp. Binh tới tướng chặn, cô không tin là cô không đấu lại hắn.
Ngay khi cô định mở miệng thì đột nhiên có tiếng gọi.
- Thu Sương..
Từ đàng xa có một chiếc xuồng đang chèo tới. Nghe tiếng gọi không ai khác chính là Phi Long. Trên xuồng còn có ông Ba Minh và bà ngoại cô nữa. Thu Sương vô cùng ngạc nhiên.
- Hả? Sao bà ngoại lại ra đây?
Phi Long vừa chèo tới, khi thấy Lưu Vương Thành đang đứng cùng với Thu Sương liền hốt hoảng chỉ tay run rẩy.
- Yêu.. yêu.. yêu quái..
- Yêu quái nè!
Ùm..
Lưu Vương Thành lập tức nắm ngay một bụi lục bình ném vào người Phi Long. Và dĩ nhiên là Phi Long yếu ớt nhà chúng ta lại phải tắm sông nữa rồi. Nhưng lần này anh ta nhanh chóng trồi lên leo lên xuồng.
Thu Sương hỏi.
- Sao ngoại và bác Ba ra đây vậy ạ?