Cô nhún vai.
- Chỉ cần đừng kiếm chuyện với con hay gia đình mình thì đương nhiên con sẽ không đánh. Còn nếu dám cả gan mạo phạm thì đừng trách con sao tàn nhẫn.
Vừa nói, Thu Sương vừa dơ nắm đấm nhỏ lên, bà Ngọc Loan cũng cạn lời với cô. Nhưng bà biết Thu Sương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nếu không ai chọc cô thì cô cũng không bao giờ tùy tiện đánh người. Từ đó tới giờ mỗi khi có người mắn vốn cô đánh người thì hỏi lại đều là do con người ta sai. Người được xin lỗi lại chính là bà. Tuy nhiên, bà cũng luôn nhắc chừng, dạy dỗ cô để cô đừng bao giờ ỷ lại. Núi này cao thì vẫn có núi khác cao hơn mà.
Hai mẹ con đang nói chuyện cười đùa vui vẽ nên không để ý có một bóng người đang đứng khuất sau cánh cửa và đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.
Lưu Vương Thành với hình dạng bình thường nở nụ cười âm hiểm. Nghiến răng thầm nói.
- Mèo con! Hóa ra là muội! Hại ta tìm bấy lâu nay. Nếu như muội thích ta làm vai ác như vậy thì nếu ta không làm thì có phải phụ "lòng tốt" của muội rồi không?
* * *
Em vẫn mơ một vòng tay ấm áp
Ôm em vào lòng trong giấc ngủ bình yên
Đem tình yêu xua tan nỗi ưu phiền
Để giọt sầu không còn vươn khóe mắt.
Em vẫn mơ một bàn tay âu yếm
Nhẹ vuốt tóc em trong chiều tím hoàng hôn
Tay đan tay nhìn tia nắng chan hòa
Tình yêu ta sẽ không còn là khoảng cách.