Chương 35

- Ha ha ha.. Ừ! Mẹ chỉ đùa chút xíu thôi! Chứ mẹ biết mà, con hơi đâu mà lo vội vàng giải thích giữ vậy.

Thu Sương chu môi, dậm chân.

- Ơ hơ.. mẹ này.. chọc con hoài..

Chợt Thu Sương hỏi.

- Mẹ à! Con hỏi mẹ cái này mẹ đừng la con nha!

Bà Loan lườm cô.

- Con nhỏ này.. có gì thì hỏi đi. Sao lại sợ mẹ la? Bộ mẹ hay khó khăn với con lắm hả?

Thu Sương vội lắc đầu.

- Dạ không! Con không có ý đó! Tại vì chuyện này có liên quan với mẹ hồi trẻ nên con sợ mẹ không muốn nhắc tới thôi.

- Vậy con cứ nói ra đi! Nếu như chuyện mà mẹ không muốn nói thì tự dưng mẹ sẽ im lặng. Con hiểu tính mẹ mà.

Thu Sương gật đầu, liền nói.

- Mẹ à! Bộ hồi đó mẹ với bác ba Minh yêu nhau hả?

Thu Sương tưởng mẹ mình sẽ kinh ngạc nhưng không, bà vẫn thản nhiên một cách bình thường. Rồi mỉm cười nói.

- Là bà ngoại nói phải không?

Cô ngạc nhiên.

- Sao mẹ biết ạ?

Bà Ngọc Loan cười, rồi lắc đầu nói.

- Đương nhiên mẹ biết, tại chuyện này cũng chỉ có mình bà ngoại con là nghĩ vậy thôi.

Thu Sương khó hiểu.

- Vậy là thế nào ạ? Không lẽ không phải? Mẹ và bác Ba Minh không hề yêu nhau?

Bà Ngọc Loan gật đầu.

- Đương nhiên! Nếu mẹ và bác ba Minh yêu nhau thì mẹ bây giờ đâu có ở một mình nuôi hai đứa con.

Thu Sương lại chấm hỏi đầy đầu.

- Hở.. chuyện này thì có liên quan gì ạ?

Nhìn thấy vẽ mặt ngơ ngơ của Thu Sương, bà không khỏi phì cười.

- Ha ha.. cái con nhỏ này.. Thôi được rồi! Để mẹ cho con biết để con khỏi tò mò. Mẹ mà không nói thì với bản tính của con thế nào cũng đi tìm hiểu cho xem. Tới đó mắc công thêm hiểu lầm tùm lum nữa.

Thu Sương chu chu mỏ nhưng mà mẹ cô nói cũng không sai. Mẹ không nói thì cô nhất định sẽ đi tìm hiểu thôi. Bởi vì, chuyện gì có liên quan đến người nhà cô thì cô nhất định phải tìm hiểu cho thật kỹ.

Bà Ngọc Loan kể.

- Hồi đó cha con và bác ba Minh là đôi bạn rất thân. Còn mẹ và cha con mới là một cặp tình nhân. Nhưng mà, lúc đó bà ngoại con rất ghét cha con, hễ thấy mẹ nói chuyện với cha con là bà ngoại sẽ chửi. Cho nên môi lần mẹ và cha con muốn gặp nhau đều nhờ bác ba Minh đứng ra giúp đỡ. Bởi vì thấy mẹ hay cùng bác ba Minh đi cùng nhau, rồi còn rù rì rủ rỉ nên không những bà ngoại con mà cả cha mẹ bác ba Minh và bà con hàng xóm đều tưởng lầm là mẹ và bác ấy yêu nhau.

Thu Sương liền hỏi.

- Vậy tại sao mẹ không giải thích ạ?

Bà Ngọc Loan lắc đầu.

- Nếu mẹ giải thích thì bây giờ đâu có hai chị em con chứ!

Rồi bà nói tiếp.

- Lúc đó bà ngoại con có thành kiến rất lớn với cha con nếu mẹ giải thích chuyện này thì không phải chuyện cha và mẹ bị bại lộ sao? Cho nên mẹ lựa chọn im lặng mà bác ba Minh con cũng vì thương cha và mẹ nên cũng im lặng. Nhưng mà gia đình bác ba Minh là gia đình giàu có, rất môn đăng hộ đối nên đã nhanh chóng cưới vợ cho bác ba. Rồi một số chuyện đã xảy ra nữa nên bà ngoại con mới dần dần chấp nhận cha con đó.

Thu Sương kinh ngạc.

- Hả? Không lẽ hồi đó bà ngoại cũng ham giàu sao?

Bà Ngọc Loan lắc đầu.

- Không phải! Tại cha con là nhạc sĩ mà bà ngoại thì ghét nhạc sĩ vậy thôi.

Thu Sương lại tò mò.

- Sao bà ngoại lại ghét nhạc sĩ vậy mẹ?

Bà đáp.

- Tại ông ngoại con là nhạc sĩ!

* * *

Hỡi cô thôn nữ tuổi tròn trăng

Cớ sao nàng lại yêu tên đa tình

Ngỡ rằng hạnh phúc bình yên

Ai ngờ giông tố đẩy xô đời nàng.

Chàng lặng lẽ âm thầm quay bước

Bỏ một mình nàng lệ ước bờ mi

Cung đàn xưa ai từng gieo dây oán

Để trái tim nàng vụn vỡ kể từ đây.