- Mày đừng có sạo, mày đi chơi game thì có! Chó.. à.. anh Hai đừng có cho nó, cho em nè, em sang năm là lớp 12, cuối cấp, mới cần tiền học thêm hơn nó.
Lưu Vương Thành đen mặt, "Lại thêm một đứa quen miệng! Có tin tao cho tụi bây làm chó luôn không?" Nhưng nói vậy thôi, chứ hắn hơi đâu mà ra tay với hai con heo mập này chi cho mệt. Bình thường tụi nó ra đường cũng bị coi là heo rồi. Chỉ tại nguyên chủ hiền quá, để em út nó leo lên đầu lên cổ ngồi "chòm hổm" trên đó. Nay hắn đã chấp nhận thay thế nguyên chủ thì hắn phải chỉnh đốn lại cho có trật tự kỹ cương mới được.
Lưu Vương Tuấn không chịu, cãi lại Lưu Kiều Thư.
- Ai đi chơi game chứ? Có bà đó! Bà có nhiêu tiền là đi mua son phấn, quần áo làm đẹp, học thì dở mà diện thì giỏi. Tối ngày trét trét mấy cái đó lên mặt nhìn như con quỷ, xấu mà còn không biết mình xấu.
- Ê.. ê.. Thằng mập kia! Mày nói ai xấu mậy?
- Tui nói bà đó! Bà bộ không mập hay sao mà dám nói tui mập.
- Mày.. mày.. là em tao nha mậy? Đừng có hổn nha! Tao mét mẹ bây giờ?
- Thách bà mét đó! Tui không sợ đâu!
- Hừ.. tao sẽ mét mẹ vụ mày ăn cắp tiền mẹ đi chơi game rồi đổ tội cho con Thi để nó bị mẹ đánh.
- Bà dám nói thì tui sẽ nói ra cái vụ bà bị con Thu Sương lột đồ quay clip, cái tội đi dành trai..
- Mày dám..
- Sao không dám..
- Thằng chó!
- Bà mới chó!
- Mày chó!
- Bà chó!
Lưu Vương Thành rất muốn cười, dám gọi hắn là Chó bây giờ hắn không cần ra tay thì hai đứa nó cũng thành chó hết rồi. Hắn để Lưu Kiều Thư và Lưu Vương Tuấn cãi nhau, hắn đứng một bên mở điện thoại lên ghi âm. Chợt nhớ lúc nãy nghe Lưu Vương Tuấn nói có Thu Sương trong đó, hắn nhớ tiểu sư muội mèo con của hắn kiếp này tên Thu Sương, hắn lập tức trầm giọng hỏi.
- Cái gì mà lột đồ quay clip? Mà Thu Sương nào?
* * *
Ngày xưa anh em như thể tay chân
Ngày nay như thể kẻ thù với nhau
Ngày xưa kính trước nhường sau
Một nhà đoàn kết yêu thương hết mình
Ngày nay lắm kẻ tranh dành
Cha mẹ còn đó đã tranh gia tài
Sao không tự hỏi lòng mình
Nếu như nghèo khổ tiền tài đâu tranh.