Chương 22

Thu Sương lặng lẽ đứng ngoài ban công đón từng cơn gió nhẹ, ngắm ánh trăng tròn đang treo giữa nền trời đầy sao kia. Lòng bồi hồi nhớ lại kỷ niệm của tiền kiếp, cô mở miệng ngâm nga bài thơ nhập môn cũng chính là tâm pháp mà sư phụ Ngọc Linh thánh mẫu đã dạy.

Trăng ngàn năm vẫn tròn rồi khuyết

Gió ngàn năm vẫn thổi rồi ngưng

Lửa ngàn năm vẫn tàn rồi cháy

Người ngàn năm vẫn tử rồi sinh.

Bổng nhiên, một giọng du dương từ đâu vọng lại tiếp nối bài thơ.

Luân hồi sinh tử chuyện hiển nhiên

Mấy ai tránh được chuyện chia lìa

Sinh ly tử biệt ai nào muốn

Nhưng tránh làm sao khỏi được đâu.

Thu Sương giật mình trừng to mắt lắng nghe giọng nói quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Tuy nhiên, cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người nào. Cô tự hỏi.

- Đây không phải là giọng của Lưu Vương Thành sao?

Nhưng cô lập tức phủ nhận.

- Không! Chắc mình nghe nhằm! Là do phản ứng tâm lý cũng nên. Lưu Vương Thành làm nhiều chuyện ác như vậy, hắn chết thì nhất định đang chịu tội dưới địa ngục không thể nào đến đây ám mình được.

Chợt giọng nói lại vang lên.

- Tiểu sư muội! Lâu quá không gặp, muội có nhớ sư huynh không?

Lần này Thu Sương không thể phủ nhận nữa rồi. Cô siết chặt nấm tay, nhắm mắt cảm nhận không khi dao động xung quanh. Cô không sợ ma, bởi vì cô đã chết không phải chỉ một lần và cũng đã từng là một hồn ma đấy thôi. Lưu Vương Thành lúc còn sống cô đã không sợ, nay hắn đã là một hồn ma thì cô sợ cái nỗi gì. Với lại cô có cảm giác đây không phải là ma, có ma nào mà giọng nói trong trẻo như vậy chứ. Dám phá cô! Đúng là chán sống rồi!

Cô cảm nhận được không khí ở một nơi dao động, mở mắt ra thì thấy nơi đó là chổ cây trứng cá đàng xa. Dưới ánh trăng mờ nhạt, dường như cô thấy một bóng người đứng khuất sau những tán lá. Thu Sương nhíu mày.

- Để xem ai dám phá mình!

Dứt lời, Thu Sương nhúng chân đạp lên lan can, vèo một cái nhảy đến chổ cành cây ấy. Thế nhưng, chổ cô thấy người đứng lúc nãy lại trống trơn.

- Kỳ lạ! Không lẽ mình hoa mắt thật?

Định trở về thì bất chợt có một vòng tay từ phía sau ôm chầm lấy cô.

- Tiểu sư muội! Đúng là muội rồi!