Chương 19

Lưu Vương Thành điềm nhiên đáp.

- Dạ! Cháu biết cháu phải làm gì, bà Hai yên tâm. Dù mẹ có không thương cháu nhưng cháu còn cha, còn bé Thi. Cháu sẽ không để những người thương cháu thật lòng phải lo lắng đâu ạ!

Bà Hai gật đầu.

- Ừ! Bây biết vậy thì tao cũng mừng.

Thu Sương thì vẫn nghi ngờ lời của hắn nói nhưng cô cũng không thể làm được gì. Khuyên thì cũng khuyên rồi, chuyện còn lại thì phải do bản thân hắn tự quyết định. Cô cũng hi vọng hắn có thể suy nghĩ thấu đáo để không phải chết trẻ như kiếp trước.

Thấy không khí có vẽ hơi nặng nề, Thu Sương bèn bắt sang chuyện khác.

- À! vừa rồi anh Hai nói anh qua đây ngoài chuyện cảm ơn ra thì còn chuyện gì nữa ạ?

Lưu Vương Thành trả lời.

- Là như vầy! Lúc mới về cháu nghe mẹ cháu nói cha cháu sang đây mượn tiền. Vậy không biết cha cháu mượn bà Hai bao nhiêu để cháu trả lại ạ?

Bà Hai lắc đầu.

- Thôi! Coi như tao cho cha bây để nó mua đồ ăn uống bồi bổ vô đó. Tội nghiệp... nhà tao thì không có đàn ông. Từ đó tới giờ hễ có gì nặng nhọc thì đều kêu nó hết. Tao suy nghĩ nhiều khi tao muốn nhận cha bây làm con nuôi ghê nhưng ngặt nỗi cái miệng đời nó lắm chuyện thị phi, chuyện không nói có, tội nghiệp cho cha bây với lại mẹ con Sương thôi!

Thu Sương thắc mắc.

- Hả? Chuyện ngoại muốn nhận bác Ba làm con nuôi thì liên quan gì tới mẹ con?

Bà thở dài.

- Haiii... thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì. Hồi xưa cha thằng Lớn với mẹ mày thương nhau. Nhưng mà... tại hồi đó ông nội thằng Lớn là nhà giàu nhất vùng lại có tri thức, còn tao thì nghèo lại buôn gánh bán bưng. Cho nên ông nội nó đâu có đồng ý! Một hai ép cha thằng Lớn cưới mẹ nó đó. Môn đăng hộ đối mà! Bởi vậy nếu bây giờ tao nhận cha nó làm con nuôi thì người ngoài lại đồn bậy bạ chứ sao? Phải chi mẹ mày có chồng thì không nói.

Thu Sương gật đầu.

- Thì ra là vậy! Đúng là nếu bác Ba làm cậu nuôi của con thì người ta sẽ có suy nghĩ lung tung nha!

Lưu Vương Thành lại thắc mắc.

- Bà Hai nói hồi xưa ông nội cháu giàu có nhất vùng nhưng sao nhà cháu lại nghèo vậy ạ?

Bà Hai uống một hóp trà rồi nói.