Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Tìm Đến Rồi!

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Vương Thành cảm thấy một người cha như ông Minh cũng không tệ lắm, so với cái người gọi là phụ hoàng của hắn kiếp trước còn đáng kính hơn nhiều. Từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành, ông ta có bao giờ để mắt đến hắn. Cho đến khi hắn lập nên chiến công hiển hách, trở thành chiến thần thì ông ta mới chú ý mà thôi. Tuy nhiên, cái sự chú ý ấy lại chính là sự nghi kỵ, đề phòng, sợ hắn có một ngày sẽ soán ngôi ông ta.

Cho nên, năm lần bảy lượt người cha ấy đã đẩy hắn vào chỗ chết. Thế nhưng, nhờ tài trí và mưu lược hắn cũng tìm được đường sống trong chỗ chết. Có lẽ, bất kỳ ai khi bị dồn vào đường cùng thì dù có liều mạng cũng sẽ phản kháng, cả hắn cũng không ngoại lệ. Vì thế, vốn việc hắn không hề làm nhưng cứ muốn nói rằng hắn làm thì hắn sẽ làm cho xem. Ông ta nói hắn muốn tạo phản thì hắn sẽ tạo phản. Ông ta nói hắn muốn soán ngôi đoạt vị thì hắn sẽ soán ngôi đoạt vị cho ông ta nhìn thấy.

Cho đến khi lưỡi kiếm của hắn kề lên cổ ông ta, ông ta mới biết hóa ra ông ta đã sai lầm nhưng rất tiếc đã quá muộn. Tuy nhiên, hắn vẫn không thể nào ra tay hạ sát ông ta được, đành giam ông ta vào ngục tối. Thật ra, hắn cũng không ưa gì với cái ngôi vị hoàng đế cả. Cho nên, khi lật đổ phụ hoàng xong thì hắn lại đưa con của Thái tử lên làm hoàng đế, bản thân lại làm một nhϊếp chính vương. Vốn hắn định khi Tân đế hoàn toàn trưởng thành sẽ giao ra toàn bộ binh quyền, tự mình quy ẩn sơn lâm. Nhưng thật không ngờ tên tiểu tử ấy lại lật đổ hắn trước, cấu kết với sư muội Ngọc Phượng của hắn, đưa hắn vào chổ chết. Biết vậy, hắn tự mình làm hoàng đế cho rồi. Đúng là một bước sai lầm ngàn năm hối hận.

Kiếp này, hắn đã tự hứa với bản thân mình, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ làm đến cùng. Tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt nữa. Chính vì thế, lúc vô tình nghe được kế hoạch đoạt gia sản của vợ kế của một nhà tỷ phú, hắn đã không ngần ngại cứu giúp ông ta.

Nhớ lại đêm đó.

Lưu Vương Thành đang bực bội vì thử mọi cách cũng không thể nào biết được bà tác giả viết hắn thành vai ác là ai, đang ở nơi nào? Hắn mới đi lòng vòng khắp nơi rồi đi lạc vào khu đất hoang lúc nào không hay biết. Định đi trở về thì chợt trời đổ mưa, hắn bèn chạy vào ngôi nhà hoang gần đó trú. Không nghĩ tới, một lúc sau lại có một cặp nam nữ đi vào. Chắc do trời tối, với lại hắn ngồi khuất vào trong một gốc nên hai người đó không chú ý đến sự tồn tại của hắn. Hắn nghe người phụ nữ nói.

- Anh hẹn em ra đây làm cái gì? Trời lại đang mưa to nữa...

Người đàn ông cười da^ʍ dê đáp.

- He he... tại anh nhớ em mà. Trời mưa như vầy mới không bị ai phát hiện...

Ban đầu Lưu Vương Thành nghĩ chỉ là một cặp tình nhân lén hẹn hò thôi. Cho đến khi nghe người phụ nữ hô lên.

- Cái gì? Anh muốn em gϊếŧ ông ta?

Nghe có từ gϊếŧ người, Lưu Vương Thành liền lắng lỗ tai nghe. Không phải hắn nhiều chuyện, mà do hắn rất ngạc nhiên vì ở thế giới này tính mạng con người không phải giống như thế giới cổ đại muốn gϊếŧ là gϊếŧ.

Người đàn ông gật đầu đáp.

- Đúng vậy! Chỉ khi ông ta chết gia sản mới có thể thuộc về hai chúng ta được...

Rồi hai người thản nhiên bàn bạc chuyện gϊếŧ người đoạt của mà không biết Lưu Vương Thành đều nghe không sót một chữ. Tuy rằng họ nói khá nhỏ, trời cũng đang mưa nhưng Lưu Vương Thành là người luyện võ, đương nhiên tai sẽ rất thính. Dù thân thể này không có võ nhưng lại có sức, hắn xuyên đến chỉ cần bỏ ra ít thời gian thì có thể khôi phục một phần công lực rồi.

Từ miệng bọn họ, hắn biết được, người phụ nữ chính là vợ kế của một tỷ phú bất động sản, còn tên tình nhân kia chính là trợ lý của ông ta. Sau khi họ bàn xong kế hoạch thì trời cũng tạnh mưa, lúc họ rời khỏi hắn bèn theo dõi người phụ nữ. Tuy bà ta đi xe hơi nhưng hắn có khinh công, bám theo cũng không khó. Biết được nơi ở của bà ta, hắn bắt đầu tìm hiểu về vị tỷ phú đó.

Với bản lĩnh của hắn thì tiếp cận ông ta cũng không phải chuyện gì khó. Và cuối cùng hắn cũng giúp được ông ta thoát được một kiếp. Thật ra thì hắn cũng không phải có lòng tốt gì mà giúp ông ta đâu, hắn chỉ muốn dùng cái ân tình này đổi lấy một ít vốn để tự sáng lập sự nghiệp thôi. Nhưng không nghĩ tới ông ta lại đòi gả con gái duy nhất của ông ta cho hắn. Cũng may, cô tiểu thư đó chê hắn xấu lại dốt, cho nên dù có chết cũng không đồng ý. Đúng là mất cái này thì được cái kia. Thế là, cuối cùng ông ta tặng cho hắn một nửa gia sản, còn nhận hắn làm con nuôi. Quả thật là thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.

Hôm nay, hắn trở về cố tình nói như vậy để thử lòng mọi người trong gia đình thôi. Xem ra, chỉ có người cha này và cô bé 13 tuổi kia là thật lòng thương hắn. Thôi được! Có còn hơn không. Hắn sẽ vì tình cảm chân thành của hai người này mà giúp đỡ họ.

Lưu Vương Thành bèn đứng lên đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước ra chưa tới chiếc xe thì bé Thi vội chạy theo hỏi.

- Anh Hai! Anh định đi đâu?

Hắn xoay người lại xoa đầu cô bé, rồi đáp.

- Anh đi công chuyện. Chiều anh về!

Thế nhưng, bé Thi vội níu ống tay áo hắn lại.

- Anh Hai cho em đi theo với!

Hắn mỉm cười.

- Em sợ anh Hai không về nữa sao?

Cô bé cúi đầu im lặng chứng tỏ Lưu Vương Thành đã nói đúng. Hắn khoanh tay trước ngực, nhướng mày.

- Haiiii... Thôi được! Cho em đi theo cũng không sao nhưng vào thay đồ đi đã.

Cô bé vui mừng.

- Dạ!

Rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà thay bộ đồ mới chạy ra. Thấy bé Thi được đi chơi, mấy đứa nhỏ khác cũng đòi theo, kể cả Kiều Thư và Vương Tuấn. Tuy nhiên, dưới ánh mắt sát thần của Lưu Vương Thành thì chúng đều không dám hó hé, ngoan ngoãn mà ở nhà.

Ngồi trong xe, bé Thi hỏi Lưu Vương Thành.

- Anh Hai! Chúng ta đi đâu vậy ạ?

Hắn đáp.

- Tới nơi rồi sẽ biết!

Bé Thi cười híp mắt nói.

- Hì... anh không nói em cũng biết anh đi đâu rồi!

Hắn ngạc nhiên.

- Hửm? Em biết?

- Dạ!

- Vậy nói thử chúng ta đi đâu nào?

- Chúng ta đang đi tới nhà chị Thu Ba nè!

Hắn lặp lại cái tên.

- Thu Ba...

Một hình ảnh hiện lên trong đầu, đó là một cô gái với tà áo dài trắng học sinh rất xinh đẹp nhưng đáng tiếc hắn không thể nào nhìn được khuôn mặt. Tuy rằng, hắn tiếp thu ký ức của nguyên chủ nhưng còn một số ký ức hắn cũng không hoàn toàn tiếp thu được, có vẽ như nguyên chủ cố tình giữ lại.

Chợt bé Thi lại lên tiếng.

- Em biết anh rất thích chị Thu Ba nhưng vì anh ngại nhà mình nghèo nên không dám tỏ tình chứ gì?

Lưu Vương Thành mắt lé nhìn bé Thi, phì cười.

- Nhóc con! Sao em dám chắc anh thích chị Thu Ba gì đó chứ?

Bé Thi tròn xoe mắt, ngây thơ nói.

- Bộ không phải sao? Sao lần đó em nghe anh và anh hai Long nói chuyện, anh hai Long nói anh ấy thích chị Thu Ba, rồi anh nói... anh cũng thích chị ấy nữa. Chỉ có điều hai anh đều nghèo nên không có ai dám theo đuổi.

Lưu Vương Thành dò tìm trong ký ức thì đúng là có cuộc nói chuyện này, chỉ là làm thế nào cũng không thể biết được cái người tên Thu Ba trong ra sao. Nhưng dù có trong ra sao cũng không quan trọng, bởi vì hắn không phải nguyên chủ, hắn cũng không thích cái cô tên Thu Ba gì đó. Người hắn thích thật ra là một người khác.

Hình ảnh một cô gái ôm con mèo nhỏ hiện lên trong đầu hắn. Lưu Vương Thành thoáng nở nụ cười nhẹ; lúc này, nếu bé Thi không nhìn ra bên ngoài, chắc có lẽ cô bé đã phải giật mình vì khuôn mặt của Lưu Vương Thành đã thay đổi, so với những người đẹp dù nam hay nữ cô bé từng nhìn thấy, cũng không ai có thể sánh được. Tiếc rằng vẽ đẹp này chỉ hiện lên chưa đầy hai giây, ngay khi nụ cười ấy tắt trên môi hắn.

...................

Nàng như một thiên thần bé nhỏ

Chốn non tiên không vướng hạt bụi trần

Ta như một ma vương độc ác

Biến nơi nơi thành địa ngục tối tăm.

Nàng xuất hiện như mặt trời ấm áp

Sưởi ấm trái tim vốn băng giá lạnh lùng

Ta muốn ôm nàng âu yếm yêu thương

Nhưng chỉ sợ đôi tay này tanh máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »