Chương 10

Phi Long biết mình không thể cứ tiếp tục ở đây, bèn lên tiếng.

- Thôi! Thưa cô Tư con về!

Bà Lanh hoàn hồn cố gượng cười gật gật đầu.

- Ờ... ờ... con về!

- Tao về nghe Lớn! Anh về nha mấy đứa!

Chào xong, Phi Long vội vàng đi thật nhanh.

Thái độ của Lưu Vương Thành cũng khiến bé Thi có phần sợ hãi, nó chưa bao giờ thấy anh Chó Lớn của mình lại hung dữ đến vậy. Nhưng nó cũng lấy hết can đảm đưa tay run run kéo tay Lưu Vương Thành.

- Anh... anh Chó Lớn...

Tuy Lưu Vương Thành nghe hai từ Chó Lớn có phần không vui nhưng hắn vẫn đối với cô bé ôn hòa một chút. Hắn nói.

- Sau này không được gọi anh là anh Chó Lớn nữa!

Cô bé ngây thơ hỏi.

- Vậy gọi là gì ạ?

- Gọi anh Hai hoặc anh Lớn hay anh Thành cũng được. Tuyệt đối không được thêm từ Chó phía trước hiểu không?

Cô bé gật đầu, nhe răng cười thật tươi.

- Dạ! Anh Hai!

Bất chợt, một giọng chói tai vang lên.

- Xí... Chó thì kêu Chó... bày đặt...

Lưu Vương Thành liếc nhìn đứa em gái xấu mà không biết mình xấu kia, khiến lời cô ta đang nói lập tức im bặt. Cô ta bổng nhiên rùng mình, không hiểu sao hôm nay khí thế của Lưu Vương Thành lại làm cô ta sợ hãi như vậy. Dù rằng, lý trí mách bảo cô ta chẳng có gì phải sợ hắn nhưng đôi chân run rẩy đã bán đứng cô ta.

Lưu Vương Thành từng bước, từng bước tiến lại gần; cô ta cũng từng bước, từng bước lùi lại. Tuy nhiên, chỉ được vài bước thì cô ta đã vấp phải hòn đá ngã chổng vó. Khụ... dĩ nhiên là với thân hình "bình vôi" của cô ta mà ngã thì... tưởng tượng như có một trận động đất đâu đây. Bé Thi, thằng ** Tý (vừa dành bịch kẹo lúc nãy), thằng ** Tèo (11 tuổi), thằng Chó Nhỏ (đứa út, 7 tuổi) đều phá lên cười. Chỉ có bà Lanh và thằng mập lúc nãy là không thể cười nổi nhưng cũng chẳng dám lại đỡ cô ta lên, càng không dám nói gì Lưu Vương Thành, bởi vì bây giờ toàn thân hắn toát ra hơi thở lạnh buốt, tựa như Tu La đến từ địa ngục vậy. Đúng là, dù Lưu Vương Thành có thay đổi thân thể nhưng cái khí thế ấy, cái ánh mắt ấy, vẫn cứ là Tu La vương, dù hắn không làm gì đi nữa thì vẫn khiến người người khϊếp sợ.

.................

Một cái liếc nhìn đầu rơi máu chảy

Một tay nâng lên thây chất như sơn

Tu La danh hiệu liền thị hiện

Vương Thành nhϊếp chính mấy ai bì.

Cô gái bị ngã đau, rồi còn bị cười nhạo thì vô cùng câm tức, theo bản năng quát lên.

- Cười cái gì mà cười!

Rồi chỉ tay về phía Lưu Vương Thành.

- Còn mày! Cái thằng...

- Thằng gì? Hửm... em... gái...

Lưu Vương Thành nhẹ nhàng mở miệng.

Đột nhiên, cô ta lập tức im bặt, bởi vì cằm đã bị Lưu Vương Thành nắm. Người khác nhìn vào chỉ thấy hắn nắm bằng hai ngón tay vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ có cô ta mới biết cằm của cô ta sắp vỡ vụn rồi. Ngặt nỗi cô ta cũng không thể nào lên tiếng kêu cứu được. Trực giác cho cô ta biết, chỉ cần dám hó hé tiếng nào thì cằm cô ta sẽ không còn tồn tại nữa. Thật không ngờ, lần này trở về cái người anh mà cô ta không xem ra gì lại đáng sợ như vậy. Bình thường, cô ta chỉ ăn hϊếp ai yếu thế hơn mình, chứ ai mạnh hơn cô ta, chẳng hạn như lúc này thì...