Thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Tô Đường chán nản vươn tay muốn tắt. Nhưng cậu còn chưa kịp chạm đến thì xung quanh đã tự động yên tĩnh trở lại, Tô Đường nghi hoặc nhưng cơn buồn ngủ nặng nề không ngừng xâm nhập, đầu cậu chôn sâu vào trong gối, rất nhanh nhắm mắt rơi vào mộng đẹp.
"Đường Đường, dậy thôi!"
"Đường Đường..."
Chưa ngủ được bao nhiêu lại có người tới quấy rầy, Tô Đường mơ màng bực mình hé mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai chói lòa của Đồng Thịnh Chử.
Tô Đường còn đang ngái ngủ cứ nghĩ mình lại nằm mơ thấy hắn.
Cậu tủi thân thầm mắng Đồng Thịnh Chử trong mơ không chỉ bắt nạt cậu, khiến cậu không khóc thì chết, vậy mà lần này cư nhiên còn không cho cậu ngủ.
Thật quá đáng!
Tô Đường tự hỏi tại sao trong chính giấc mơ của bản thân mà cậu luôn bị Đồng Thịnh Chử bắt nạt đến như vậy?
Cậu tức giận liền muốn giơ tay muốn đánh hắn một cái cho bỏ ghét, khiến hắn từ nay về sau không quấy rối giấc ngủ quý giá của cậu được nữa.
Hừ hừ.
Nghĩ vậy Tô Đường liền nâng tay lên, còn chưa kịp đánh tới chỗ đã bị Đồng Thịnh Chử gắt gao nắm chặt.
Tô Đường híp mắt nhíu mày, trong lòng sợ hãi than thở cái tên Đồng Thịnh Chử trong mơ của cậu cũng lợi hại đến vậy à!!!
Đang than vãn chợt nhận ra không đúng, bởi vì Đồng Thịnh Chử xoay người ôm đầu Tô Đường đang đặt trên gối nâng lên.
Đầu rời khỏi gối Tô Đường dần tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện tối hôm qua Đồng Thịnh Chử ngồi làm bài tập với cậu xong liền ở lại Tô gia một đêm, hai người bọn họ ngủ chung trên một cái giường.
Cũng may chưa đánh người.
Tô Đường xấu hổ, Đồng Thịnh Chử chỉ muốn gọi cậu thức dậy, vậy mà cậu còn muốn đánh hắn.
"Xin lỗi." Tô Đường cúi đầu tự nhận lỗi trước, tuy rằng chưa hành động nhưng dù sao cũng đã có suy nghĩ muốn đánh Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử cùng không so đo với Tô Đường, thậm chí hắn còn thấy bộ dáng mơ ngủ của cậu có chút đáng yêu. Hắn thúc giục cậu rời giường rửa mặt, sau đó thay quần áo.
Tô Đường hành động rất nhanh, thay đồ xong liền chuẩn bị đầy đủ sách vở bỏ vào cặp, rồi cùng Đồng Thịnh Chử xuống lầu ăn sáng,
Các thành viên trong Tô gia đều dậy rất sớm, ngồi nghiêm túc chỉnh tề trên bàn ăn. Trừ bỏ Tô Học mỗi ngày lơ đễnh bên ngoài rất ít khi về nhà, lần này có thêm một Đồng Thịnh Chử vẫn như trước ôn hòa vui vẻ.
Đồng Thịnh Chử từng ở Tô gia gần một tháng nên rất quen thuộc, lần này trở về mọi người vẫn ân cần chăm sóc hắn như trước, chưa từng thay đổi.
Ăn sáng xong, Tô Đường dắt tay Đồng Thịnh Chử đi học. Trường học cách nhà rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút đồng hồ vì vậy Tô Đường từ chối để người nhà đưa rước, tuy nhiên Lan Tĩnh và cụ Tô lo lắng cho cậu nên vẫn bố trí vệ sĩ lén đi theo phía sau quan sát Tô Đường.
Hôm nay còn nhiều thêm vệ sĩ của Đồng Thịnh Chử nữa...
Tô Đường đã tập dần thành thói quen luôn có người đi theo sau. Dù sao cậu cũng còn nhỏ, người nhà lo lắng là điều cậu có thể hiểu được. Nhưng vệ sĩ của Đồng Thịnh Chử giống như không yên lòng, có tận bốn người đi theo, nếu không phải bọn họ ngụy trang tỏ ra bình thường Tô Đường còn tưởng mình là đại ca xã hội đen ra ngoài làm giao dịch thần bí gì đó.
"A Chử, mỗi lần cậu ra ngoài đều long trọng như vậy à?" Tô Đường hỏi nhỏ bên tai Đồng Thịnh Chử.
Ba mẹ A Chử chắc phải lo lắng cho hắn rất nhiều nên mới làm thế, thấy họ yêu thương coi trọng A Chử như vậy cũng không tệ.
Tô Đường thở phào hơi yên tâm.
Đồng Thịnh Chử quay đầu nhìn nhóm vệ sĩ đang cải trang thành người bình thường đi phía sau hai người: "Đường Đường không thích?"
Tô Đường lắc đầu: "Không phải, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi." Nói xong cậu che miệng cười híp mắt: "Cảm giác như đang được đóng phim vậy. Hơn nữa bọn họ ngụy trang cũng thật giỏi, nếu lúc mới ra ngoài tớ không để ý cũng sẽ không biết có nhiều người theo sau vậy đâu."
...
"Có ai muốn cùng chơi bóng rổ không?" Tiếng chuông vang lên, giáo viên vừa bước ra khỏi cửa lớp, Đổng Mạnh liền lấy một quả bóng rổ dưới bàn lớn tiếng kêu gọi.
Sau khi vào giờ học không lâu, sắc trời đột nhiên tối dần, bên ngoài có những giọt mưa lất phất rơi, chính vì vậy nên tiết thể dục buổi sáng xem như hủy bỏ, để các học sinh tự do hoạt động.
Tuy rằng có mưa nhưng căn bản không ngăn được tuổi trẻ mê chơi, vừa nghe tiếng kêu gọi của Đổng Mạnh, đa số nam sinh trong lớp đều xung phong báo danh.
Tô Đường vừa định lấy bài tập ra làm trước để buổi tối được thư giãn chơi đùa, nhưng nghe Đổng mạnh kêu gọi tâm trí liền bị đánh bay, cậu phấn khích muốn thử chơi bóng rổ, ánh mắt sáng rực giơ lên cánh tay nhỏ bé, cả người phóng lên hét to: "Mạnh Mạnh, tớ muốn chơi nữa."
Đổng Mạnh nhìn thấy ánh mắt Tô Đường, y đánh giá cậu từ trên xuống dưới một hồi lâu liền ghét bỏ: "Cậu không được, vừa béo vừa lùn chạy chưa được hai phút đã than."
"Ai lùn ai béo hả?" Tô Đường không phục. Đám trẻ con này dám xem thường cậu, thật quá đáng! Cậu ngước cổ muốn phản bác nhưng cuối cùng lại không biết phải nói gì về khuyết điểm hình thể của mình, nghẹn nữa ngày mặt đỏ rần mới thốt ra được một câu: "Cậu thì biết cái gì, lấy thịt đè người cũng là một kĩ năng thượng thừa."
"Ha ha ha." Đổng Mạnh cùng đám bạn xung quanh ôm bụng cười to: "Lấy thịt đè người, ha ha ha, cười chết tao."
"Cậu..." Tô Đường mặt đỏ rần, Đổng Mạnh quá đáng, không chơi thì thôi còn sỉ nhục cậu nữa.
"Tôi chơi với các cậu." Đồng Thịnh Chử ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên nhìn y.
"Học sinh chuyển trường?" Đổng Mạnh nhìn dáng người hắn còn cao hơn mình, hơn nữa lại đẹp mắt liền mang theo chút khó chịu khıêυ khí©h: "Đi, thêm một người, nhưng mà lỡ thua hoặc không cẩn thận đυ.ng tới da mỏng thịt mềm cũng đừng có khóc nhè đó."
Nói xong Đổng Mạnh xoay người cùng đám nam sinh xuống lầu đi về phía sân thể dục.
Tô Đường nổi giận giữ chặt tay Đồng Thịnh Chử: "A Chử cố lên, đánh ngã Đổng Mạnh đi." Dám xem thường cậu, hừ.
"Ừm." Đồng Thịnh Chử gật đầu.
Đi được hai bước, Tô Đường không được tự nhiên quay lại nói: "A Chử, nếu không muốn thì đừng đánh, sức lực của Đổng Mạnh lớn lắm." Mấu chốt chính là, giờ cậu mới nhận thấy Đồng Thịnh Chử cao hơn cậu rất nhiều, cùng bằng tuổi nhau vậy mà hắn còn cao hơn Đổng Mạnh vốn lớn hơn họ hai tuổi.
"Ngoan." Đồng Thịnh Chử xoa đầu Tô Đường: "Tin tôi."
"Vậy cậu cẩn thận chút." Tô Đường có chút lo lắng.
Từng giọt mưa chậm rãi rơi xuống, lúc đến cửa cầu thang, Đồng Thịnh Chử cởϊ áσ khoác bọc lên người Tô Đường, lấy mũ áo che lên đầu cậu: "Đừng dầm mưa."
Tô Đường theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn cơn mưa ngoài trời hỏi: "Vậy còn cậu?" Bây giờ ngoài trời đang rất lạnh: "Cậu đưa áo cho tớ rồi phải làm sao?"
"Chơi bóng rổ một hồi sẽ ấm lên." Đồng Thịnh Chử ấn lên đầu Tô Đường: "Hơn nữa mặc áo không tiện."
Tô Đường nhìn thấy đám nam sinh trên sân bắt đầu cởϊ áσ khoác khởi động cơ thể, lúc này mới gật đầu nắm tay Đồng Thịnh Chử, cùng hắn đến bên sân thể dục.
Sân bóng vốn dĩ có nhiều đàn anh lớp trên chơi, nhưng vì trời mưa nên ít người hơn hẳn, vẫn còn thừa chỗ cho bọn họ.
Đổng Mạnh dùng lực lấy bóng rổ đập xuống mặt đất, bắt đầu chia phe, sau đó chỉ vào Đồng Thịnh Chử: "Cậu qua đội bên kia."
Đồng Thịnh Chử gật đầu không ý kiến, vốn hắn cũng không muốn chung đội với Đổng Mạnh Trận đấu rất nhanh bắt đầu.
Tô Đường đứng bên cạnh sân bóng rổ, cùng nhiều người khác nhìn chằm chằm hai đội chơi.
Cậu kích động nắm tay, đôi mắt to tròn khóa chặt bóng dáng Đồng Thịnh Chử.
Đổng Mạnh là người ở vị trí tấn công, Đồng Thịnh Chử ở vị trí phòng thủ. Chỉ thấy Đổng mạnh chộp lấy quả bóng tiến sát lại gần Đồng Thịnh Chử, có chút đắc ý khıêυ khí©h hắn.
Lại không ngờ đến, những sự khıêυ khí©h của y đều bị đối phương ngăn chặn tuyệt đối, khiến y không thể tiến lên trước được nữa. Thậm chí còn làm một động tác giả thuận lợi cướp được quả bóng trên tay y, sau đó ném vào rổ một cú ba điểm.
Tốc độ của Đồng Thịnh Chử thật sự quá nhanh, chờ quả bóng rơi xuống đất Đổng Mạnh mới hồi phục tinh thần, ánh mắt y nhìn hắn không còn dáng vẻ khinh thị nữa.
"A a a a!" Tô Đường vui vẻ hét to, A Chử thật lợi hại, trận đấu vừa bắt đầu hai phút đã ghi được ba điểm.
Tô Đường kích động đến mức khuôn mặt đỏ ửng lên.