Chương này được edit by Pun
Lúc 5 giờ chiều, Tả Ngạn nhận ra Vu Thịnh đã tới. Có hai loại vé được bán tại hồ bơi Lợi Dân, một loại là năm nhân dân tệ cho một giờ bơi, một loại khác là hai mươi nhân dân tệ cho cả ngày. Chỉ là hồ bơi sẽ đóng cửa lúc 6 giờ tối, 9 giờ tối sẽ khóa cửa.
Trong thời gian này, đèn hồ bơi sẽ tắt, chỉ có nhà vệ sinh, phòng thay quần áo và phòng tắm mới bật đèn. Nhưng không ai cố tình mua vé 5 giờ, sau đó vẫn luôn ở trong hồ bơi tối tăm cho đến khi khóa cửa mới chịu rời đi, cho dù ở tại nơi có đèn thì cũng là điều không cần thiết, dù sao vẫn phải tốn tiền để bước vào hồ bơi, cho dù có người ham giá rẻ, thì cũng không đến nổi tiêu tiền như rác.
Nhưng Vu Thịnh thì khác, anh lo lắng về thành tích bơi lội của mình, nhưng anh lại không nỡ tiêu quá nhiều tiền, xung quanh trấn nhỏ lại không có cái ao nào có thể bơi lội, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn việc mua vé trễ nhất, sau đó luyện tập ở trong hồ bơi tối tăm.
May mắn thay, thời gian mặt trời lặn vào mùa hè rất muộn, sau khi hồ bơi đóng cửa, nó vẫn được chiếu sáng trong một khoảng thời gian.
Tả Ngạn đến vào lúc một giờ chiều, cậu mua vé cả ngày, dĩ nhiên cậu cũng không ở dưới nước hoàn toàn, trên hồ bơi có ghế ngồi và bàn, còn có thể mua trái cây và quà ăn vặt, cậu vừa ăn uống vừa nghịch điện thoại di động kiểu cũ, thỉnh thoảng cậu bị thu hút bởi sự vui đùa của mọi người, khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh.
Lúc này, nhìn thấy Vu Thịnh thành thật thực hiện động tác duỗi người ở trên bờ, Tả Ngạn từ tốn nhàn nhã bước tới, lực độ không lớn, mức độ động tác cũng giống như việc chơi đùa giữa các người bạn đồng nghiệp, mặc dù bây giờ không có nhiều người ở trong hồ bơi, nhưng Tả Ngạn là kiểu người luôn giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt người lạ, dĩ nhiên cậu không thể lộ ra khía cạnh hung ác.
Cậu cười khanh khách, khom người nhìn về phía Vu Thịnh vô thức ôm đầu ngồi xổm phòng bị bởi vì đột nhiên bị cậu đá, giọng điệu của cậu vô cùng nhàn nhã: "A, đây không phải là bạn học Vu hay sao? Tôi chỉ chào hỏi mà thôi, cậu đâu cần phải làm ra phản ứng lớn như vậy?"
Nhưng trong lòng cậu lại không khỏi cảm thấy bùi ngùi, nam chính thành thạo thao tác này đến mức khiến cho người khác phải rơi lệ, thật thê thảm, cậu ấy phải chịu khổ bao nhiêu lần mới có thể luyện ra được dáng vẻ thuần thục như vậy.
Tại sao lại là Tả Ngạn, sao cậu ấy lại giống như âm hồn không tan? Sau đó Vu Thịnh mới nhận ra rằng bây giờ mình đang ở trước mặt mọi người, hơn nữa bên cạnh Tả Ngạn cũng không có những tên đàn em kia, vì vậy cậu ấy sẽ không làm gì đối với mình.
Vu Thịnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tả ngạn, lúc này anh lại bị làn da trắng nõn của cậu làm cho hoa mắt, đặc biệt là hai chấm đỏ mọng ở trước ngực, khiến người ta không khỏi thắc mắc nếu có thể nếm thử thì đó có phải là vị dâu tây hay không.
. . .
Mình đang suy nghĩ cái gì thế này! Vu Thịnh miễn cưỡng sa sầm mặt, phô trương thanh thế, trợn mắt nhìn Tả Ngạn, khàn giọng nói: "Cút xa một chút."
"Giận rồi à?" Giọng điệu của Tả Ngạn vô cùng kinh ngạc, giống như cậu chưa từng nhìn thấy chuyện vui như vậy, cậu nói một cách quái gở: "Hóa ra bạn học Vu cũng biết nổi giận? Thật là đáng sợ thật là đáng sợ, ánh mắt của cậu rất đáng sợ nha ~ hơn nữa còn dám bảo tôi cút. . ." Cậu híp mắt lại, "Nói tóm lại, hôm nay nhiều người như vậy, cho nên tôi tạm thời bỏ qua cho cậu. Lúc nói chuyện phải cẩn thận nha, đừng khiến ngày nào cũng bị người ta đánh."
Vừa nói xong, cậu xoay người ngâm nga một bài hát và rời đi, nhịp bước nhanh nhẹn.
Bạn học Tả đóng vai phản diện phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, cậu kêu khóc ở trong lòng: "Hệ —— thống, cậu đã thấy chưa? Với ánh mắt ác độc đó, rốt cuộc tôi là nhân vật phản diện hay là cậu ấy là nhân vật phản diện? Tôi cảm thấy mình không thể đợi được đến ngày mai, lẽ nào hôm nay cậu ấy sẽ gϊếŧ chết tôi?"
Không nhận được câu trả lời, Tả Ngạn chỉ có thể kiên trì đến cùng chạy tới bên cạnh bọn đàn em, thậm chí cậu còn chịu đựng nỗi sợ nước để ngâm mình trong nước, sau khi cảm nhận được sự bao bọc của nước trong hồ bơi, cậu mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhưng mấy tên đàn em của Tả Ngạn vẫn đang đùa giỡn không có tim không có phổi, chỉ có một mình Tả Ngạn ôm tay vịn không dám lộn xộn. Không dễ dàng gì Tả Ngạn mới có thể chịu đựng đến 6 giờ, cuối cùng cậu cũng bò lên bờ, đi theo bọn đàn em bước vào phòng tắm, nghe bọn chúng hi hi ha ha.
"Cái gì, cậu lại lén đi tiểu ở trong hồ bơi? Ha ha ha ha tôi cũng vậy."
"Hai người các cậu thật là ghê tởm a tôi muốn đi tắm. . ."
"Việc này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không uống vào là được rồi."
"A a a a a Hà Khoa tôi gϊếŧ chết cậu! Cậu lại dám đẩy đầu tôi xuống nước trong khi cậu đang đi tiểu!"
"Ha ha ha ha cứu mạng, Từ Đông gϊếŧ người rồi ~ "