Lạc Trạch liếc nhìn bầu trời, rồi khẽ chắp tay: “Chư vị, xin lỗi, ta xin phép đi trước.”
Hắn vừa chứng kiến Quý Nghiêu biểu diễn công pháp Tây Huy, trong lòng nảy sinh lĩnh ngộ, tu vi dường như buông lỏng, có dấu hiệu đột phá. Lạc Trạch không muốn lãng phí thời gian, liền quyết định lập tức quay về bế quan.
Nói xong, hắn không chờ ai đáp lại, ngự kiếm thẳng hướng đỉnh núi rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lạc Diên nhìn trời đã tối hẳn, không khỏi thở dài: “Mỗi lần đi họp chỉ mất một canh giờ, hôm nay lại lãng phí cả ngày.”
Nàng quay sang Quý Nghiêu, ánh mắt có phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước đến, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, ta trước nay tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không có ý nhằm vào huynh. Huynh đừng ghét bỏ ta.”
Quý Nghiêu điềm nhiên đáp: “Sư muội nói quá lời.”
Lời nói vừa rồi không có chút cảm xúc đặc biệt, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Quý Nghiêu lại khiến Lạc Diên hơi bối rối. Biểu hiện thực lực vừa rồi của hắn trên Cực Điện đã chứng tỏ thiên phú vượt xa đám đệ tử cùng thế hệ, khiến nàng cảm thấy áp lực. Nghĩ đến đây, nàng cũng không dám nói thêm, chỉ quay sang cười với Lương Bạch: “Tiểu sư đệ, ngươi thật lợi hại. Nếu có thời gian rảnh, ghé qua rừng trúc tìm ta chơi nhé.”
Lương Bạch nhìn sư tỷ, cảm thấy nàng tính tình tuy thẳng thắn nhưng không phải người tâm địa xấu, liền vui vẻ đáp: “Được chứ, sư tỷ.”
Lạc Diên gật đầu, không nói thêm gì nữa, ngự kiếm đi về hướng khác.
Lúc này, Chúc Tiêu – người nãy giờ bị mọi người phớt lờ – mới bước lên, giọng nói nghiêm túc: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ, ta thật sự không có ác ý.”
Thấy Quý Nghiêu và Lương Bạch vẫn im lặng, hắn đành thở dài giải thích: “Các ngươi có lẽ không biết, vì sư phụ cũng là tông chủ, nên tu vi của chúng ta luôn bị các đệ tử môn hạ sư thúc sư bá chú ý. Nếu hôm nay không làm rõ, sau này nhất định sẽ có người tìm đại sư huynh gây phiền phức, thậm chí nghi ngờ huynh. Thà để sư phụ phán định một lần, giải quyết gọn gàng ngay trước mặt mọi người, còn hơn để mọi chuyện kéo dài thêm rắc rối.”
Chúc Tiêu nói xong, nhìn biểu cảm Quý Nghiêu vẫn lạnh nhạt, trong lòng lại càng thêm kính nể. Thực lực mà đại sư huynh vừa thể hiện đã chứng minh hắn không phải người dễ bị bất kỳ ai chèn ép hay xem thường. Suy nghĩ này khiến Chúc Tiêu không khỏi cảm thán: Đúng là người có thiên phú thì không cần lời giải thích thừa thãi.
Trước đây, Lương Bạch từng nghĩ Chúc Tiêu là một người khá thân thiện. Hắn thường xuyên lui tới chỗ bọn họ, so với Lạc Trạch và Lạc Diên, quan hệ giữa hắn và Chúc Tiêu dường như còn gần gũi hơn. Thế nhưng hôm nay, sau những chuyện xảy ra, Lương Bạch không khỏi thất vọng. Cho dù Chúc Tiêu ngoài miệng nói những lời đầy bất đắc dĩ, trong lòng cậu đã không còn dám tin tưởng nữa.
Dẫu vậy, giữ thể diện vẫn là cần thiết. Lương Bạch khẽ mỉm cười, giọng điềm đạm: “Sư huynh lo lắng nhiều rồi. Ta và đại sư huynh mới đến, được sư huynh chiếu cố không ít. Sao có thể trách tội sư huynh được chứ?”
Quý Nghiêu đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cậu vì mình mà nói lời chu toàn, chỉ cảm thấy thú vị. Đợi cậu nói xong, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Ta cũng nghĩ giống sư đệ.”
Chúc Tiêu nghe vậy, trong lòng hiểu rõ hai người này đã có hiềm khích với mình. Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm. Dù gì trong tông môn, quan hệ đồng môn sư huynh đệ vốn luôn tồn tại sự cạnh tranh, thân như huynh đệ thực sự là chuyện hiếm. Tuy nhiên, cách Quý Nghiêu và Lương Bạch chung sống lại khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hắn cười nhạt, liếc nhìn cả hai: “Các ngươi đúng là, không phải thân huynh đệ, nhưng lại hơn cả thân huynh đệ.”
Nói xong, không đợi phản ứng của bọn họ, Chúc Tiêu liền ngự kiếm rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất giữa bầu trời đêm.
Lương Bạch quay sang nhìn Quý Nghiêu, vẻ mặt ngơ ngác: “Hắn có ý gì vậy?”
Hôm nay, từ lúc ở Cực Điện, Lương Bạch đã nhiều lần đứng ra vì mình, điều này khiến Quý Nghiêu không khỏi cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu. Lúc này cũng vậy, hắn mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, nhàn nhạt đáp: “Khen chúng ta đấy.”
Cậu hoàn toàn không hay biết rằng, Trần Ngự Mục khi yêu cầu Quý Nghiêu tiếp một chưởng, thực chất là hoài nghi Quý Nghiêu ẩn giấu tu vi.
Nếu Quý Nghiêu thực sự có ý đồ che giấu, hắn chắc chắn sẽ không tự mình công khai việc hoàn thành Tây Huy Công Pháp trong thời gian ngắn như vậy. Hành động này chẳng khác nào tự đẩy bản thân vào tầm mắt của mọi người. Chính sự mâu thuẫn này đã khiến Trần Ngự Mục không nhịn được muốn thử sức.
Dù vậy, Quý Nghiêu cũng là đệ tử mà ông đã chọn nhận vào môn hạ. Khi chưa có chứng cứ xác thực, Trần Ngự Mục cũng không muốn vì một lần thử nghiệm mà phá vỡ mối thâm tình thầy trò. Chính sự phản đối quyết liệt của Lương Bạch đã khiến ông tạm thời từ bỏ ý định.