Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiếm linh nghiêm túc gật đầu, giọng điệu như triết gia: "Đường tắt không phải là con đường lâu dài. Muốn mạnh lên, chỉ có thể dựa vào bản thân."

Nó tưởng rằng Lương Bạch lại đang ấp ủ ý định tìm kiếm lối tắt để tăng tu vi giống lần trước dẫn khí nhập thể.

Nhưng Lương Bạch lại xua tay, nhếch môi cười khổ: "Không phải. Ta chỉ là mất ngủ, tìm ngươi nói chuyện cho vui thôi. Ngươi đừng nghĩ xa quá."

Kiếm linh lập tức thay đổi thái độ, giọng điệu nhẹ nhàng hẳn: "Ồ, vậy thì được. Muốn nói chuyện phiếm à? Ngươi muốn nghe cái gì? Hay là để ta kể ngươi nghe chuyện xưa về các chủ nhân trước của ta nhé?"

"Được đó! Được đó!" Lương Bạch hào hứng, nghĩ rằng nghe chuyện xưa có khi sẽ dễ buồn ngủ hơn.

Nhưng không. Càng nghe, cậu lại càng tỉnh táo.

"Vậy… tiền bối nói rằng các chủ nhân trước đây của ngươi, kém cỏi nhất cũng là Nguyên Anh kỳ sao?" Giọng Lương Bạch run run, phảng phất mang theo một chút chết lặng.

"Đúng thế." Kiếm linh ung dung trả lời. "Trước đây ta toàn đi theo những thiên tài, cường giả trời sinh, nhưng quá mệt mỏi. Lần này, ta muốn thử một chủ nhân khác biệt một chút. Vì thế mới chọn ngươi."

"… Ta thật sự rất vinh hạnh." Lương Bạch nói, giọng đầy mỉa mai.

"Ngươi à, ta đoán chắc không thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đâu. Dựa vào đống linh đan mà ngươi ăn như cơm thì may ra đạt tới Kim Đan kỳ thôi."

"…"

"Nhưng không sao cả. Dù gì ta cũng ghét đánh nhau tranh đấu. Ngươi cứ sống an phận một chút, thấy nguy hiểm thì chạy đi, đừng cậy mạnh. Như vậy chắc cũng có thể sống thọ được." Kiếm linh nói đầy vẻ săn sóc, nhưng lại khiến Lương Bạch chỉ muốn cầm cái chày giáng xuống đầu nó.

"… Cảm ơn tiền bối nhắc nhở." Lương Bạch đáp, giọng lạnh tanh, trong lòng thầm hối hận vì đã xuống thức hải tìm kiếm linh nói chuyện.

……

Bên ngoài, ánh bình minh bắt đầu ló dạng, ánh sáng dịu nhẹ len lỏi qua khe cửa sổ.

Quý Nghiêu điều hòa lại dòng linh lực trong cơ thể, ngồi dậy từ mặt đất. Ánh mắt hắn lướt qua Lương Bạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, sau đó xoay người rời khỏi phòng, trở về gian phòng của mình.

Sau khi nhanh chóng rửa mặt và chỉnh trang, Quý Nghiêu quay lại tìm Lương Bạch thì thấy cậu đã dậy từ lúc nào.

"Hôm nay dậy sớm vậy?" Quý Nghiêu thuận miệng hỏi, trên tay vẫn còn vuốt lại vạt áo chưa ngay ngắn.

Lương Bạch ngẩng đầu, đôi mắt với quầng thâm mệt mỏi liếc qua: "Sớm sao?"

Quý Nghiêu sững người, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện hôm qua mình cố tình phá giấc ngủ của người ta, không khỏi có chút ngượng ngùng. Hắn cố gắng chữa cháy: "Có muốn đi cùng ta lấy cơm sáng không?"

Lương Bạch uể oải đứng lên, nhún vai: "Cũng được. Dù sao nằm thêm cũng chẳng ngủ nổi."

Khi cả hai bước ra khỏi cửa, Quý Nghiêu âm thầm liếc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lương Bạch, hai quầng thâm hằn rõ dưới mắt cậu. Trong lòng hắn bất giác dâng lên một chút áy náy. Lần sau, nếu không phải chuyện lớn, tốt nhất đừng phá giấc ngủ của Lương Bạch nữa – thiếu gia này xem thì tưởng bình thản, chứ thật ra là sợ đến mức cả đêm không dám chợp mắt.

Đi được một đoạn, Lương Bạch nhận ra Quý Nghiêu không theo kịp. Cậu quay lại, gọi hắn: "Ngươi không định đi nữa à?"

Quý Nghiêu đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ, nghe thấy tiếng gọi mới hoàn hồn, cười xòa: "À... tới đây!"

Lần đầu tiên đến nhà ăn của đệ tử Kiếm Tông, Lương Bạch có chút tò mò nhìn xung quanh. Giờ này, nhà ăn tấp nập đệ tử xếp hàng nhận cơm sáng.

Cậu lặng lẽ đi theo sau Quý Nghiêu, nhập vào hàng dài đang chờ.

"Quý sư huynh!"

"Lương sư đệ! Thật hiếm khi thấy các ngươi ở đây."

Có người nhận ra cả hai, niềm nở chào hỏi.

Lương Bạch quay sang, nhận ra người vừa lên tiếng là Ngụy Tinh, một vị sư huynh mà cậu đã gặp qua vài lần.

"Ngụy sư huynh, sớm a," Lương Bạch lễ phép đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi.

Quý Nghiêu thì chỉ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt điềm nhiên như thường.

Ngụy Tinh bước đến gần, giơ khay cơm sáng ra cho cả hai nhìn: "Bánh nướng và cháo trắng, phải biết quý trọng đó. Không chừng qua mấy ngày nữa, ngay cả bánh nướng cũng không còn."

Nói xong, Ngụy Tinh cười xòa rồi rời đi, có lẽ là quay lại phòng mình.

Nhìn khay đồ ăn đơn giản trước mặt, Lương Bạch khó hiểu quay sang Quý Nghiêu: "Hôm qua không phải vẫn còn có lưu ly tô, sủi cảo thủy tinh, cháo ngũ sắc sao?"

Quý Nghiêu thoáng ngập ngừng, rồi mới thản nhiên đáp: "Ngân Phàm nói ngươi thích mấy thứ đó. Sau khi lấy cơm sáng ở đây xong, ta tiện đường xuống núi mua về. Những món đó đều là đồ ta mua từ khách điếm dưới chân núi."

Nghe vậy, Lương Bạch thoáng sửng sốt: "Hả? Sao ngươi không nói gì hết?"

Quý Nghiêu nhún vai, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Hiện giờ ngươi là sư đệ của ta. Hơn nữa, Vô Lượng Thành tám năm nuôi dưỡng ngươi, còn có ân cứu mạng của ngươi, ta chăm sóc ngươi một chút cũng là chuyện nên làm. Cần gì phải nói?"
« Chương TrướcChương Tiếp »