Chương 35

Quý Nghiêu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn chưa giãn ra, giọng trầm thấp: "Ngươi nói có lý. Nhưng chúng ta vẫn không biết mục đích thật sự của hắn."

Lương Bạch nhún vai, đôi mắt mơ màng vì ngái ngủ lại hiện lên tia tinh ranh: "Không sao. Lần này hắn không thành công, chắc chắn sẽ có lần sau. Chúng ta chỉ cần chờ đợi là được."

Quý Nghiêu nhìn hắn, đôi mày càng nhíu chặt: "Chờ đợi như vậy có phải quá bị động không?"

Lương Bạch bật cười khẽ, nhấc tay xua xua: "Hiện tại cũng đâu có cách nào hay hơn? Được rồi, là phúc thì không phải họa, mà là họa thì tránh cũng chẳng nổi. Bên ngoài trời đã gần sáng, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Ta cũng muốn tranh thủ chợp mắt thêm chút."

Quý Nghiêu thấy Lương Bạch tỏ ra thản nhiên như thế, trong lòng dù còn chút lo lắng nhưng cũng không tiện nói thêm. Hắn gật đầu, xoay người định bước ra khỏi phòng: "Được, vậy ta về trước. Nếu có gì bất thường, lập tức gọi ta."

Không ngờ, khi Quý Nghiêu vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Lương Bạch lại đột ngột đổi ý, gọi hắn lại: "Hay là ngươi ở lại trong phòng ta đả tọa đi. Nhỡ đâu người kia quay lại tập kích bất ngờ thì sao?"

Quý Nghiêu dừng bước, quay đầu nhìn. Lương Bạch lúc này đang dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn, không hề giấu diếm sự bất an trong lòng.

"Được." Quý Nghiêu khẽ gật đầu đồng ý.

Xem ra vị thiếu thành chủ này bề ngoài trông thản nhiên, nhưng thực chất trong lòng không hề nhẹ nhõm như vẻ ngoài.

Quý Nghiêu chọn một góc trong phòng, ngồi xếp bằng trên sàn, điều tức đả tọa. Dáng ngồi thẳng tắp cùng khí chất trầm tĩnh của hắn tạo ra cảm giác an toàn vô hình, như một ngọn núi vững chãi.

Trong thoáng chốc, Quý Nghiêu bất giác nhớ lại suy nghĩ vừa nhen nhóm trong đầu: liệu kẻ đột nhập đêm khuya có liên quan đến hồn phách từng cố gắng đoạt xác Lương Bạch không?

Hắn từng nghi ngờ sự điềm tĩnh của "Lương Bạch" lúc nãy không phải là thật, mà có thể do cái hồn phách kia tác động. Nhưng việc Lương Bạch chủ động gọi hắn lại khiến Quý Nghiêu thoáng gạt đi ý nghĩ đó. Hành động này cho thấy Lương Bạch đáy lòng thực sự cũng có phần bất an.

Sau một lúc nhập định, hơi thở của Quý Nghiêu trở nên đều đặn, tinh thần tĩnh tại như nước hồ mùa thu.

Còn Lương Bạch, người nằm trên giường bên kia, lại không cách nào chợp mắt được.

Cậu lăn qua lộn lại, trong đầu vang vọng câu hỏi không ngừng: Có người muốn hại mình. Làm sao mà ngủ được đây?

Ánh mắt Lương Bạch khẽ liếc qua Quý Nghiêu đang ngồi trong góc. Dẫu biết có người trấn giữ bên cạnh nhưng cậu vẫn không thể xua tan cảm giác bất an đang đè nặng trong lòng.

Lương Bạch nhắm mắt, điều động linh lực trong cơ thể, ý thức nhanh chóng chìm vào thức hải của chính cậu.

"Tiền bối? Tiền bối!"

Cậu đứng bên bờ một hồ nước rộng lớn, gọi vang. Đây chính là cảnh tượng mà ngày trước cậu từng mơ thấy – nơi Thanh Ngư Kiếm xuất hiện trong hình dạng một con cá.

Sau khi dẫn khí nhập thể, Lương Bạch phát hiện thức hải của mình chính là không gian mộng cảnh hôm đó. Kể từ khi cậu dùng máu nhận chủ Thanh Ngư Kiếm, kiếm linh đã chọn nơi này để cư ngụ.

Không để Lương Bạch đợi lâu, mặt nước dần gợn sóng. Một cái đầu cá tròn trịa nhô lên, đôi mắt uể oải liếc cậu.

"Chuyện gì vậy? Giờ này không phải ngươi nên đang ngủ hay sao?" Kiếm linh lười biếng hỏi.

Lương Bạch vội vàng lên tiếng: "Tiền bối, đêm nay có người xông vào phòng ta. Ngươi có phát hiện gì không?"

Kiếm linh khẽ ngáp một cái, đuôi quẫy nhẹ tạo thành những vòng sóng lăn tăn: "Ta có cảm nhận được một luồng pháp lực xa lạ, nhưng người đó không ở lâu, cũng chẳng làm hại gì ngươi, nên ta không để ý. Có chuyện gì sao?"

Quả nhiên!

Lương Bạch chau mày, giọng trách móc: "Tiền bối, tại sao ngươi không gọi ta dậy?"

"Đánh thức ngươi thì có ích gì? Ngươi đánh không lại hắn." Kiếm linh trả lời một cách thản nhiên, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

"… Nhưng nhỡ hắn muốn gϊếŧ ta thì sao?" Lương Bạch gằn giọng.

"Chẳng phải hắn đã không gϊếŧ ngươi rồi sao?" Kiếm linh vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không.

Lương Bạch: “……”

Kiếm linh vươn vây, giọng nói thoáng mang theo vẻ kiêu ngạo nhưng lại khiến người khác muốn… đập cá:

"Yên tâm, nếu có người muốn làm hại ngươi, Thanh Ngư Kiếm sẽ tự động xuất vỏ bảo vệ ngươi."

Nghe vậy, Lương Bạch tinh thần khẽ phấn chấn, mắt sáng lên: "Vậy Thanh Ngư Kiếm của ta có thể đối phó được địch nhân cảnh giới nào?"

Kiếm linh nhìn cậu, vẻ mặt không một chút cảm xúc: "Luyện Khí kỳ đi."

"… Ngươi không phải là thượng cổ pháp bảo sao?!" Lương Bạch ngạc nhiên, giọng đầy hoài nghi và một chút tức giận.

"Thượng cổ pháp bảo mạnh cỡ nào, thần thông ra sao, đều phụ thuộc vào thực lực của người sử dụng. Ngươi hiểu chứ?" Kiếm linh trả lời với vẻ mặt thản nhiên.

Lương Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Vậy nói trắng ra vẫn là bảo ta tự mình cố gắng, đúng không?"