Kể từ khi cả hai cùng rời Thanh Ngọc Sơn, Quý Nghiêu vào phòng cậu cứ như bước vào chính phòng mình, tự nhiên không hề gượng gạo. Lương Bạch nhìn cảnh tượng quen thuộc này, cũng chẳng thèm để ý, chỉ duỗi người một cái, chậm rãi bò dậy.
Lương Bạch duỗi người, lười biếng xuống giường, chậm rãi đi rửa mặt rồi mới trở lại bàn. Cậu vừa ngồi xuống, vừa gọi Quý Nghiêu:
“Sư huynh, ăn cơm thôi.”
Nghe tiếng cậu, Quý Nghiêu từ từ thu lại thủ ấn, bình ổn linh lực đang lưu chuyển trong cơ thể, rồi mở mắt ra. Hắn đứng dậy, bước tới ngồi xuống cạnh Lương Bạch, động tác dứt khoát mà ung dung.
“Hôm nay, ngươi có thể bắt đầu tu luyện nội dung chương ba của Xuân Công Pháp.” Quý Nghiêu dứt lời, ánh mắt nghiêm nghị như một người thầy già đời, sẵn sàng bố trí công khóa tu hành cho sư đệ.
Tu tiên vốn dĩ là chuyện "sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân."
Nhưng điều đó lại không áp dụng cho Lương Bạch.
Trần Ngự Mục – sư phụ của hai người, gần như chẳng bao giờ để tâm tới bọn họ. Ngược lại, Quý Nghiêu như một vị sư huynh gương mẫu, luôn để mắt đến từng bước tiến độ của Lương Bạch, nghiêm khắc không chừa lối thoát.
“Đã biết, đại sư huynh.”
Lương Bạch thuận miệng đáp, vẻ mặt đầy nhẫn nhịn. Trong lòng cậu sớm đã dậy sóng.
Quý Nghiêu đúng là nhập vai quá sâu! Sư phụ còn chẳng quan tâm, thế mà Quý Nghiêu thì lại chỉ chăm chăm thúc ép cậu tu luyện. Hắn chẳng thèm để ý đến các sư huynh đệ khác, chỉ tập trung đuổi theo tiến độ của cậu.
Trong lòng một trăm lần muốn bùng nổ, nhưng ngoài mặt, Lương Bạch vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn mà gật đầu.
Nghĩ tới chuyện mỗi ngày Quý Nghiêu đều đích thân đi lấy cơm cho mình, Lương Bạch cuối cùng cũng tự an ủi: Thôi, người ta đã chiếu cố mình đến vậy, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với hắn làm gì.
Ngày tháng trên Thanh Ngọc Sơn trôi qua bình lặng như mặt nước, tựa như không gợn sóng. Ngoài Chúc Tiêu thỉnh thoảng ghé thăm trò chuyện đôi ba câu, phần lớn thời gian Lương Bạch bị Quý Nghiêu kèm chặt, chỉ có tu luyện và tu luyện.
Thế nhưng, khi bước vào chương ba của Xuân Công Pháp, Lương Bạch lại cảm thấy như gặp phải tường đồng vách sắt. Cậu thử đi thử lại, nhưng vẫn không cách nào lĩnh hội hoàn toàn nội dung. Trạng thái này khiến cậu bực bội không thôi.
Đến khi Quý Nghiêu gợi ý, nhắc cậu xem lại những vật dụng mà Lương Phong – Thành chủ Vô Lượng Thành, đã giao cho mình trước lúc lên đường, Lương Bạch mới chợt nhớ đến chiếc nhẫn bạch ngọc mà cha mình đã đưa.
Hiện giờ, cậu đã dẫn khí nhập thể, tất nhiên có thể dùng thần thức để kiểm tra xem trong nhẫn chứa đựng những gì.
Lần đầu tiên thăm dò, Lương Bạch không khỏi giật mình kinh ngạc.
Từ trận pháp đến pháp khí, từ bùa chú đến linh thạch, từ linh thảo đến đan dược.
Mọi thứ cần thiết cho tu luyện dường như đều nằm trong chiếc nhẫn này, sắp xếp ngay ngắn, đầy đủ đến mức khó tin.
Lương Phong… không phải cha đã mang toàn bộ gia sản của Vô Lượng Thành tống hết vào đây cho mình rồi chứ?!
Lương Bạch thu thần thức lại, nhìn Quý Nghiêu, định nói gì đó nhưng lại thôi. Những thứ trong nhẫn quá nhiều, quá tốt, cậu thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích.
Dẫu vậy, Quý Nghiêu chỉ cần nhìn cũng hiểu rõ. Những thứ Lương Phong để lại cho cậu chắc chắn là đồ tốt nhất, nhiều nhất, không cần nghi ngờ.
“Có đan dược không? Thứ trợ giúp ngươi tu luyện.” Quý Nghiêu thản nhiên hỏi, dường như đã lường trước.
Lương Bạch lục lọi trong không gian nhẫn, rất nhanh tìm thấy một bình đan dược nhỏ.
“Cái này phải không?”
Trên bình sứ trắng, dòng chữ Tụ Linh Đan được dán rõ ràng, đơn giản mà sáng tỏ. Khó trách Lương Bạch tìm ra nhanh như vậy, cái tên quá mức dễ hiểu rồi!
Tụ Linh Đan không phải loại đan dược xuất sắc, nhưng cũng chẳng tệ. Quan trọng là nó có tác dụng phụ trợ nhất định.
Quý Nghiêu gật đầu nhẹ: “Cái này được. Ngươi thử dùng hai viên trước, xem hiệu quả ra sao.”
Lương Bạch nghe lời, đổ hai viên đan dược ra rồi nuốt xuống, sau đó tiếp tục ngồi vào vị trí tu luyện.
Tác dụng của Tụ Linh Đan không phụ lòng mong đợi. Linh lực trong cơ thể cậu có tăng lên chút ít, nhưng vẫn không đủ để giúp cậu đột phá lên tầng ba của Luyện Khí kỳ.
Luyện tập hồi lâu, cuối cùng Lương Bạch ngừng lại, mặt mày ủ dột, nói với Quý Nghiêu: “Theo sách ghi, Luyện Khí kỳ tầng ba phải có khả năng điều khiển các nguyên tố ngũ hành cơ bản. Nhưng hiện tại ta còn không phân biệt được đâu là ngũ hành nguyên tố, càng đừng nói tới việc vận dụng chúng.”
Quý Nghiêu hơi nhíu mày, rồi lên tiếng sau một lúc suy nghĩ: “Chỉ cảm nhận đơn thuần thì đúng là quá khó. Có lẽ chúng ta nên chuyển từ lý thuyết sang thực hành. Nếu chia nhỏ từng nguyên tố thành các yêu cầu cụ thể, có thể ngươi sẽ dễ dàng hiểu hơn.”
“Cụ thể là làm thế nào?” Lương Bạch tò mò hỏi.