Chương 20

Quý Nghiêu ngẩn người, thoáng nhíu mày, không xác định hỏi:

“Đổi cái gì?”

“Kiếm bản mạng.” Lương Bạch trả lời dứt khoát, thanh âm trong trẻo, không chút do dự.

Quý Nghiêu ngạc nhiên: “Vì sao?”

Lương Bạch bình tĩnh đáp: “Ngươi cũng biết Thanh Ngư Kiếm vốn là kiếm bản mạng của tông chủ tiền nhiệm Kiếm Tông, đúng không? Ta tư chất bình thường, thanh kiếm này trong tay ta chỉ e sẽ trở thành ngọc quý bị vùi lấp. Ngươi thì khác, tư chất của ngươi là đệ nhất trong những người ta quen biết. Nó sẽ càng thích hợp ở bên ngươi.”

Quý Nghiêu thoáng chốc sững sờ, không ngờ Lương Bạch lại “nhường” kiếm. Dẫu biết người trước mắt không phải là Lương Bạch mà hắn từng quen, hắn vẫn thấy khó tin khi đối phương hào phóng đến vậy.

“Ý nghĩ của ta khác ngươi một chút.” Quý Nghiêu mỉm cười, từ tốn rót trà, nhấp một ngụm rồi thong thả đặt chén xuống.

Lương Bạch hơi nhíu mày, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt đầy chăm chú như thể sẵn sàng nghe dạy bảo.

Quý Nghiêu giơ tay rót thêm trà, đặt một chén trước mặt Lương Bạch.

“Thanh Ngọc Sơn Kiếm Tông lấy kiếm nhập đạo, công pháp chú trọng người và kiếm bản mạng hỗ trợ lẫn nhau. Nếu tư chất của ngươi có hạn, lại càng cần một danh kiếm để bù đắp. Thanh Ngư Kiếm trong tay ngươi không những không uổng phí mà còn phát huy tối đa uy lực của nó.”

Hắn ngừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Lương Bạch, giọng nói trầm ổn mà như mang theo chút khích lệ:

“Cho nên, kiếm này ở bên ngươi mới là đúng chỗ.”

Đời trước, Thanh Ngư Kiếm từng là kiếm bản mạng của hắn, nhưng hắn và thanh kiếm này lại không quá hợp nhau. Hơn nữa, công pháp hắn tu luyện vốn không phụ thuộc vào kiếm bản mạng, nên ở kiếp này, hắn quyết ý không đi tìm lại Thanh Ngư Kiếm.

Thế nhưng việc Thanh Ngư Kiếm lựa chọn Lương Bạch lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lương Bạch dường như đã bị lý lẽ của Quý Nghiêu thuyết phục, nhưng bản tính của cậu vốn không quá nhiệt tình với việc tu hành. Ngón tay thon dài nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn, rồi cậu nhấc Thanh Ngư Kiếm lên, cân nhắc một hồi. Cuối cùng, Lương Bạch quyết định tôn trọng ý chí của thanh kiếm này.

“Ngươi thật sự muốn làm kiếm bản mạng của ta? Không muốn suy nghĩ lại sao?”

Quý Nghiêu nhìn Lương Bạch như đang nói chuyện với Thanh Ngư Kiếm, khóe miệng bất giác nhếch lên, trong mắt ánh lên một tia hứng thú. Hắn từ tốn nói:

“Ngươi cần dẫn khí nhập thể mới có thể kết nối với ý thức của kiếm linh. Nếu nó không từ chối ngươi khi ở Kiếm Trủng, đó chính là nó đã chọn ngươi. Chẳng lẽ thiếu thành chủ không thích thanh kiếm này?”

“Không phải không thích.” Lương Bạch thành thật đáp, “Chỉ là cảm thấy thanh kiếm tốt như vậy mà làm kiếm bản mạng của ta thì thật đáng tiếc.”

Quý Nghiêu hơi ngẩn ra. Không ngờ Lương Bạch lại tự hiểu mình đến thế. Nhưng ngoài miệng, hắn vẫn nhẹ giọng trêu:

“Thiếu thành chủ thật biết khiêm nhường.”

Nhìn dáng vẻ Lương Bạch vẫn chưa quyết tâm, Quý Nghiêu cũng không ép buộc. Lương Bạch thở dài, cuối cùng thoái thác:

“Vậy chờ ta bước vào Luyện Khí kỳ rồi hỏi lại ý của thanh kiếm này cũng không muộn.”

Quý Nghiêu đột nhiên khẽ liếc về phía cửa sổ, ánh mắt thoáng dừng lại. Lương Bạch nhận ra, cũng quay đầu nhìn theo, nhưng không thấy gì đặc biệt.

“Sao vậy?” Cậu hỏi.

Quý Nghiêu thu lại ánh mắt, ngữ khí chuyển nhẹ, nửa đùa nửa thật:

“Thiếu thành chủ không phải muốn ngủ nướng sao? Hay bây giờ lại muốn thảo luận về kiếm pháp?”

Ngủ nướng?

“A…” Lương Bạch ngẩn người, không hiểu sao câu chuyện lại xoay sang chủ đề này. Cậu nhất thời không biết phải nói gì để đáp lại.

Đã giữa trưa thế này, ngủ nướng cái gì chứ? Ngủ trưa thì còn tạm được.

“Kia, Quý mỗ không quấy rầy thiếu thành chủ nghỉ ngơi nữa.” Quý Nghiêu đứng dậy, nhàn nhã bước về phía cửa, ôn hòa nói: “Ta về phòng trước.”

Lương Bạch thấy hắn rời đi, nghĩ rằng hắn có việc cần làm, liền không ngăn lại.

Nhưng điều mà Lương Bạch không biết là, sau khi rời khỏi phòng, Quý Nghiêu không trở về phòng mình, mà theo hướng âm thanh bất thường vừa nghe được, đi thẳng đến khu vực ao hồ sau khách điếm.

Trên mặt hồ yên tĩnh, một nhóm người đang giao đấu kịch liệt. Lưu Ảnh dẫn theo vài ám vệ của Vô Lượng Thành, giao thủ căng thẳng với mấy kẻ bịt mặt.

Quý Nghiêu nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp cạnh Lưu Ảnh. Một đường kiếm sắc bén vung lên, bức lui kẻ đang quấn lấy Lưu Ảnh, tạo khoảng trống cho đồng đội. Lúc này hắn mới bình tĩnh hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”

Thấy người đến là Quý Nghiêu, Lưu Ảnh vội vàng hỏi lại: “Thiếu thành chủ bên kia thì sao? Ngài ấy có ổn không?”

Quý Nghiêu nhàn nhạt đáp: “Hắn đang ở trong phòng, rất an toàn.”

Nghe vậy, Lưu Ảnh mới yên tâm gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo quay lại nhìn những kẻ bịt mặt phía đối diện. Giọng nói hắn thấp trầm, mang theo sát khí:

“Bọn chúng đến đây để cướp Thanh Ngư Kiếm.”

Tu chân giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn. Chuyện gϊếŧ người đoạt bảo chẳng phải điều hiếm lạ. Nhưng Quý Nghiêu không ngờ lũ linh cẩu này lại tìm đến nhanh như vậy.