Chương 18

Người đứng sau Quý Nghiêu có vẻ muốn tìm cách bắt chuyện với hắn.

"Đây chính là Quý đạo hữu phải không? Tư chất tiên phẩm, ta nhớ rõ ngươi." Người đó tỏ ra khá ngưỡng mộ.

Quý Nghiêu không đáp lại, rõ ràng là không muốn tiếp chuyện.

Người nọ nhíu mày, rồi cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Lương Bạch nhanh chóng đi đến bên cạnh Quý Nghiêu, hỏi: "Sao ngươi đã xong nhanh vậy?"

Quý Nghiêu liếc nhìn cậu, khẽ mỉm cười: "Tùy tay nhặt một chút thôi."

Tùy tay nhặt lại có thể lấy được Thanh Ngư Kiếm, chỉ có vai chính mới làm được chuyện này.

Lương Bạch tiến sát hơn, nói: "Để ta xem thử kiếm của ngươi."

Quý Nghiêu giơ tay, đưa thanh kiếm cho Lương Bạch xem.

Thanh kiếm này không mới cũng chẳng cũ, dáng vẻ rất bình thường, thậm chí có phần kém xa thanh kiếm "Cá mặn" mà Lương Bạch tùy tiện nhặt được.

Đây chính là Thanh Ngư Kiếm sao?

Lương Bạch không có khả năng giám định bảo kiếm, việc Quý Nghiêu đưa thanh kiếm cho cậu xem cũng chỉ vì tò mò. Nhìn một hồi không phát hiện gì đặc biệt, Lương Bạch bèn cười cười, chào Quý Nghiêu rồi trở lại hàng chờ, đứng ở phía sau hắn.

Trong lúc xếp hàng, cậu cũng không quên thò đầu quan sát tình hình phía trước.

Chờ chút, khi đến lúc đăng ký, tông chủ Kiếm Tông mà phát hiện thanh kiếm Quý Nghiêu cầm chính là Thanh Ngư Kiếm, chắc chắn sẽ lập tức thu hắn làm đệ tử thân truyền. Nghĩ đến cảnh Quý Nghiêu sắp sửa bị vây quanh bởi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lương Bạch không nhịn được bật cười thầm.

Từ khi quen biết Quý Nghiêu, Lương Bạch luôn thấy hắn mang dáng vẻ trầm ổn, điềm tĩnh, giống như lão thần tiên không gì có thể làm dao động. Nhưng giờ thì khác, cậu thật sự háo hức muốn nhìn thấy Quý Nghiêu mất mặt, thất thố một lần.

Rất nhanh, đến lượt Quý Nghiêu. Nhưng ngoài dự đoán của Lương Bạch, mọi chuyện lại vô cùng yên tĩnh.

Người phụ trách đăng ký không hề kinh ngạc, tông chủ Kiếm Tông trên đài cao cũng không lập tức đứng dậy. Không tiếng hô to, không ánh mắt chấn động, không bất kỳ dấu hiệu đặc biệt nào. Tất cả đều bình thản như thể thanh kiếm trong tay Quý Nghiêu chỉ là một thanh kiếm bình thường chẳng đáng để tâm.

Lẽ nào đã có gì sai sót? Lương Bạch nhíu mày, nhìn Quý Nghiêu với vẻ đầy nghi hoặc.

Sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, Quý Nghiêu rút lui về một góc, chờ Lương Bạch. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cậu, hắn chỉ mỉm cười, như thể đã sớm đoán được điều này.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba người nữa, rất nhanh liền đến lượt Lương Bạch.

Lương Bạch vừa đặt thanh kiếm trong tay lên thức kiếm ngọc, vừa thất thần suy nghĩ. Cậu không ngừng tự hỏi, rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra sai lầm? Còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, một tiếng kinh hô đã vang lên từ phía trước.

"Thanh Ngư Kiếm?!"

Gần như ngay khi giọng nói kia vang lên, trên đài cao, tông chủ Kiếm Tông, Trần Ngự Mục, vốn đang ngồi ngay ngắn, bỗng chốc xuất hiện bên cạnh Lương Bạch bằng một cái thuấn di.

Ánh mắt ông rơi ngay lên thanh kiếm tưởng chừng không đáng chú ý trên bàn. Trần Ngự Mục cầm lấy nó, rót linh lực vào thân kiếm.

Trong khoảnh khắc, lớp rỉ sắt dày đặc trên thân kiếm tan đi, để lộ một thanh kiếm sáng trong rực rỡ. Họa tiết cá mặn trợn mắt trên thân kiếm dường như sống lại, linh hoạt bơi lội quanh thân kiếm, tựa như một con cá vừa được thả về dòng nước.

Sau khi xác nhận đây chính là Thanh Ngư Kiếm, ánh mắt Trần Ngự Mục rời khỏi thanh kiếm, hướng thẳng tới khuôn mặt của Lương Bạch.

"Đây là bản mạng kiếm mà ngươi chọn?" Giọng ông vừa uy nghiêm vừa xen lẫn chút bất ngờ.

"A..." Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Lương Bạch nhất thời cứng người. Cậu chớp mắt, ý thức được điều gì đó, trong lòng hơi run lên.

"À...?" Lương Bạch thốt ra một tiếng, ngơ ngác nhìn lại tông chủ.

Thanh Ngọc Sơn Kiếm Tông tông chủ, Trần Ngự Mục, là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Với tu vi của mình, ông chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu Lương Bạch từ trong ra ngoài.

Linh căn bình thường, tư chất chẳng có gì nổi trội, hơn nữa không hề có bất kỳ cơ sở tu luyện nào. Làm sao một người như vậy lại có thể được Thanh Ngư Kiếm lựa chọn?

Đôi mắt Trần Ngự Mục hơi nheo lại, giọng nói uy nghiêm cất lên:

“Trả lời.”

Lương Bạch theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Ông ta vừa hỏi gì thế? À, hỏi có phải thanh kiếm này là bản mạng kiếm mà mình chọn hay không.

Nhớ lại lời hỏi, Lương Bạch đáp:

“Đúng vậy.”

Phải, là cậu chọn, nhưng cậu hoàn toàn không biết thanh kiếm này chính là Thanh Ngư Kiếm!

Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Thanh Ngư Kiếm? Chẳng phải đó là bản mạng kiếm của tông chủ đời trước sao?”

“Đúng thế, còn là kiếm của sư phụ tông chủ hiện tại!”

“Thanh Ngư Kiếm làm sao lại chọn một tên tiểu tử như vậy?”

“Chẳng lẽ kiếm linh cũng bắt đầu chọn người dựa vào nhan sắc?”

Cách đó không xa, Quý Nghiêu cũng quan sát toàn bộ sự việc. Tuy nhiên, hắn không cảm thấy Trần Ngự Mục sẽ làm hại Lương Bạch, nên chỉ đứng đó, yên lặng nhìn.